
u cứ thế đưa hai cái môi dầy, rồn rột chà xát lên đôi má, đôi môi,
lùa cả cái lưỡi to bè nóng hôi hổi và nồng nặc mùi thuốc lào vào mồm Miền. Liểu
cứ thế lùa cả cái lưỡi to bè nóng hôi hổi vào mồm Miền, chẳng những Miền không
chống đỡ, còn ngoặm luôn lấy cái lưỡi của Liểu vừa mút chùn chụt như mút kẹo,
vừa hự lên những tiếng rên không ra rên, reo không ra reo, cứ ư ử ư ử. Nhưng
chính tiếng rên không ra rên, reo không ra reo không thể kìm nén, và cũng không
cần kìm nén ấy, làm hại anh ả.
Bấy giờ, Điền ở ngoài trụ sở hợp tác xã đi về. Ngang qua cửa
hàng, không biết trời xui đất khiến thế nào lại rẽ vào. Thấy gian ngoài cửa
hàng đã đóng, nhưng gian bên cạnh nửa khép nửa mở, Điền vừa bước vào đẩy nhẹ
một bên cánh cửa, vừa hỏi: “Bác Liểu ốm đau sao, cửa hàng lại đóng sớm thế
này?”. Tức thì, Điền giật bắn người khi nhìn thấy cái thân thể đàn ông, đích
thị là Liểu, đang đè lên người đàn bà nằm bên dưới, nhưng chưa nhận ra ai.
Trong tích tắc, Điền thấy như mình vừa làm điều không phải, vội quay ra, khép
luôn cái cánh cửa vừa mở, rồi cứ thế đi về. Nhưng Điền mới về đến nhà chỉ chừng
mươi mười lăm phút đã thấy Liểu thở ra mang tai, mặt xám xì, hấp ta hấp tấp đạp
xe đến. Biết Liểu đến vì việc gì, Điền bước nhanh ra, một tay để lên ghi đông
xe, một tay vỗ vai Liểu, bảo: “Bác có rỗi thi vào nhà uống nước, còn bận thì về
đi. Tôi có tâm địa nào lại đi làm hại bác. Nhưng đã dám ăn vụng, phải biết chùi
mép, đừng có hớ hênh!”. Nói lời giữ lời, Điền không bao giờ hé răng với ai việc
Liểu trai trên gái dưới với cô Miền, mà mấy ngày sau Điền không khảo Liểu cũng
xưng, tôi nghĩ thương cô Miền ngần ấy tuổi đầu vẫn chưa biết mùi đàn ông thế
nào, lại muốn có đứa con cho đỡ buồn, nên trót dại. Chính việc đó đã làm Liểu
kính trọng Điền, coi Điền như vị cứu tinh đã cứu Liêu, và cả cô Miền nữa, không
phải ngồi kiểm điểm trước chi bộ, đáng bộ hết ngày này sang ngày khác, và cũng
không phải chịu mức án kỷ luật nào. Chứ không, tội hủ hoá giữa hai đảng viên
trong một đảng bộ, không bị đuổi ra khỏi đảng cũng kỷ luật ghi lý lịch, lưu
đảng một năm là cái chắc.
***
Bởi sự kính trọng của Liểu đối với Điền, nên biết tin xã cử
Điền làm trưởng đoàn đi miền ngược mua sắn, Liểu linh cảm thấy có cái gì như sự
thử thách một mất một còn của ông Thuật, với tư cách phó bí thư kiêm chủ tịch
xã, giao nhiệm vụ cho Điền. Dĩ nhiên, hoàn thành thì không sao, có thể sẽ là
một thuận lợi khi xem xét xoá án kỷ luật cho Điền, nhưng không mua được sắn đưa
về, hoặc mua được nhưng lại có vấn đề trong chi tiêu tiền nong, thì thôi rồi,
Điền không bao giờ còn được sinh hoạt đảng, dù với tư cách lưu đảng như gần một
năm nay nữa là cái chắc. Thế nên,
Liểu chủ động gặp ông Thuật “hiến kế” thế nào thì thế, trong
đoàn cũng phải có một người ít nhiều đã có lần lên miền ngược. Thuật đang bí
chưa tìm được người đủ tin cậy để giao cho đi mua sắn với Điền, thì đúng là
buồn ngủ gặp chiếu manh, Liểu dẫu chưa đáng là người được Thuật đủ tin cậy,
nhưng cũng không hoàn toàn là người không thể tin dùng, liền nói ngay: “Hay là
bác đi với Điền nhá. Điền nhanh nhẹn, tháo vát, còn bác đã lên Bắc Cạn mua sắn
năm nọ, cũng ít nhiều biết cách đi đứng, mua bán. Nếu bác đi hộ thì tồi hoàn
toàn yên tâm”. Nhưng hẳn là Thuật cũng cân nhắc thế nào đó, mãi chiều muộn ngày
hôm sau mới cho người ra ngoài cửa hàng mua bán gọi Liêu vào trụ sở xã chính
thức giao nhiệm vụ, rồi bóng gió, úp mở dặn dò và thông báo việc cho thằng cháu
Bính nó đi để giúp bác với Điền những việc nặng nhọc.
Thế nên, Liểu không thể không ý tứ giữ gìn, biết đâu, mình
bập vào hai ả kia lại dính như kẹo, nhũng nhẵng, bờm xơm, cái thằng Bính nó mà
biết lại về ton hót với ông chú thì chỉ có toi đời, kỷ luật đảng, cách chức cửa
hàng phó mua bán xã là cái chắc. Liểu lặng lẽ đi theo Điền hết nửa vòng chợ
cũng không thấy còn hàng quán cơm phở, bánh trái nào. Sau có bà hàng rau quả
mách đằng sau bến ô tô, chỗ có cái biển “ở đây có nhà trọ” đi thẳng vào là thấy
quán cơm đấy. Thế là gặp may rồi, có quán cơm lại có cả nhà trọ, ăn xong ngủ luôn
cho đỡ mệt, mai có sức mà đi, còn xa đấy. Ông Liêu nói như để cả Điền và Bính
cùng nghe. Ba người lại vòng ra cổng chợ, đi tắt qua bến xe ra phía đằng sau có
mấy cái nhà lúp xúp, tường xây đá xám, mái nợp ngói máng, nhìn ra con đường rải
đất núi vàng khè, trông làng không ra làng, phố không ra phố. Đúng là một thị
xã miền rừng trực thuộc huyện, chẳng khác gì thị trấn.
Nhưng cái thị xã miền rừng chẳng khác gì thị trấn ấy lại cả
đêm hầu như không ngủ. Gần nhất là trong nhà trọ. Ba gian nhà tiếng là được
ngăn ra thành ba phòng, nhưng sự ngăn cách giữa phòng này với phòng kia chỉ là
tấm vách ken bằng những cây nứa đập dập. Giường nằm cũng là những cây nứa đập
dập ken dầy, được nối dài dọc phòng, có thể nằm được bảy tám người liền nhau,
nếu cùng giới, còn khác giới nằm dáo dở đầu đuôi, tuỳ thoả thuận của hai người
nằm “giáp đường biên”. Đã ăn ngủ tập thể là quân hồi vô phèng, chẳng ai bảo
được ai. Thế là góc này có người tranh nằm trong nằm ng