
lợi hại, rõ ràng lại có thể
cầm cự với Vương lâu như vậy, nương nương cũng có thể làm tướng quân
rồi.” Tử Liên sùng bái nhìn nàng.
“Nương nương, người thật sự có thể làm tướng quân,
giống như lão gia vậy.” Tiểu Thanh cũng thật không ngờ tiểu thư lợi hại
như vậy, hơn nữa cũng thật vui mừng, “Nếu như lão gia có thể chứng kiến sẽ
càng vui mừng hơn.”
“Cha...” Sắc mặt Vân Yên ảm đạm, nếu cha còn
sống, nhìn thấy nàng nhất định sẽ rất cao hứng, bởi nàng đã đánh bại Long Hạo
Thiên.
“Nương nương, thật xin lỗi, nô tỳ không phải cố
ý.” Tiểu Thanh biết mình lỡ miệng.
“Không sao, các ngươi lui xuống làm việc đi, ta muốn
ngồi một mình một lát.” Vân Yên phân phó.
“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Lúc này, Tiểu Thanh cùng
Tử Liên mới lui ra ngoài.
Vân Yên đứng ở trước cửa sổ nhìn về hướng Vân triều,
nước mắt nhịn không được rơi xuống. Nàng căm ghét thân thể của chính mình, nếu
không phải vì thân thể ốm yếu này nàng đã có thể theo cha cùng ra chiến trường.
Cha sẽ không phải chết.
Long Hạo Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền nhìn thấy
nàng đứng ở nơi đó, một cỗ ưu thương bao lấy nàng, tim không khỏi đau xót, vừa
đi qua liền nhìn thấy nước mắt nàng ràn rụa.
Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại làm một động
tác mà ngay cả hắn cũng không thể tưởng được, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau.
Vân Yên ngẩn ra, quay đầu lại liền đối diện với đôi
mắt đen của hắn, sự thương tiếc trong mắt hắn khiến nàng động tâm, cũng khiến
nàng lạc lối.
“Cửa sổ gió lớn.” Hắn thản nhiên nói một câu,
giúp nàng đóng cửa sổ lại.
Đột nhiên thay đổi khiến Vân Yên không quen, sững sờ
đứng ở đó.
“Tại sao lại hạ thủ lưu tình (vì tình nghĩa mà khoan hồng lúc xuống tay) với Bổn Vương?” Long
Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên hỏi.
“Ta có sao?” Vân Yên nhìn hắn, vẻ mặt giả vờ vô
tội, hắn sẽ không bởi vì điều này mà muốn giết nàng diệt khẩu chứ?
“Bây giờ không có người khác, không cần giả ngu với
Bổn Vương.” Khóe môi Long Hạo Thiên đột nhiên nhếch lên, chẳng lẽ nàng cho
rằng hắn có ý đồ riêng sao?
Khóe môi của hắn đột nhiên mỉm cười khiến Vân Yên hơi
hoảng hốt, hắn thật sự rất dễ nhìn.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Long Hạo Thiên tiến sát
lại gần nàng, hỏi.
“Hả?” Khuôn mặt hắn đột nhiên sát lại khiến Vân
Yên lập tức phục hồi tinh thần, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, nàng đang nghĩ gì
vậy? Nỗ lực phục hồi chút ít, hắn chính là kẻ thù giết cha, nàng tuyệt đối
không thể yêu hắn.
“Bổn Vương hỏi ngươi tại sao lại hạ thủ lưu tình với
Bổn Vương?” Long Hạo Thiên lại hỏi lần nữa.
“Vương đã biết rõ là tại sao, lại còn muốn hỏi ta.
Thật ra thắng thua chỉ cần chúng ta hiểu là được rồi, huống chi Vương biết rằng
Vương không thể thua được.” Vân Yên nói, nếu hắn thua thì làm sao đối mặt
với quần thần của hắn.
Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm một lúc, đột nhiên
lấy ra một đồ vật từ trong ngực, đưa cho nàng: “Đây là thứ Bổn Vương hứa
cho ngươi.”
Vân Yên tiếp nhận, vừa nhìn thấy là kim bài miễn tử
liền cất vào trong ngực, nói: “Cám ơn Vương.” Nếu là kim bài nàng sẽ
không khách khí.
“Nhớ kỹ, ngươi chỉ được dùng ba lần, qua ba lần Bổn
Vương sẽ thu hồi lại.” Long Hạo Thiên đặc biệt nhắc nhở.
“Thần thiếp nhớ kỹ.” Bao nhiêu lần thì có quan hệ
gì, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ trông cậy vào kim bài miễn tử này.
“Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi, Bổn Vương đi
đây.” Long Hạo Thiên nói xong liền đi về phía cửa.
“Thần thiếp cung tiễn Vương.” Vân Yên hơi hành
lễ.
Long Hạo Thiên đột nhiên dừng bước, lấy tay nâng mặt
nàng lên: “Ngươi không giữ Bổn Vương lại sao? Đừng quên ngươi chính là phi
tử của Bổn Vương, ngươi không hi vọng có được sự sủng ái của Bổn Vương sao?”
“Có một số việc không thể cưỡng cầu, huống chi Vương
sẽ ở lại sao?” Vân Yên có chút bất đắc dĩ nói, sủng ái là thể hiện yêu
sao? Nàng cũng không muốn nịnh hót giả dối.
“Nếu Bổn Vương muốn ở lại thì sao?” Long Hạo
Thiên đột nhiên ôm lấy nàng.
“Vậy ở lại đi.” Tim Vân Yên hơi ngừng đập, nhưng
lại giả vờ như không quan tâm, không có gì quan trọng.
“Ngươi rất giống như đang miễn cưỡng.” Long Hạo
Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Có lúc nào thần thiếp không miễn cưỡng?” Vân Yên
cười khổ một tiếng, hắn có lúc nào để ý tới cảm giác của nàng?
“Đêm nay hầu hạ Bổn Vương.” Long Hạo Thiên buông
nàng ra, đi về phía giường, có lẽ sau này hắn sẽ công bằng với nàng một chút.
“Dạ.” Vân Yên đáp, có một số việc không liên quan
đến tình yêu.
**********************************************************
Mới sáng sớm đã phải nói chuyện giả dối với các phi
tần cố ý đến thăm này, nàng thực sự có hơi mệt mỏi, cũng bởi vì tối hôm qua
triền miên rất lâu, nhưng hắn lại dịu dàng lạ thường.
“Muội muội, hôm qua muội thật khiến cho chúng ta kinh
ngạc và bội phục.”
“Muội muội, hiện tại trong lòng Vương muội rất được
sủng ái nha, ngay cả tỷ tỷ cũng yêu mến muội.”
Tử Liên đã nhìn thấy sự mệt mỏi trên mặt nàng, lại
thấy những vị nương nương này vừa lải nhải lại không biết điều, cố ý đi đến
nói: “Nương nương, người mệt rồi phải không? Có muốn đi vào nghỉ ngơi một
chút khô