
uốn tìm cửa ra để rời đi, nhìn chung
quanh, đi sâu vào bên trong lại thấy trong quan tài một nữ tử đang nằm, trên ngực
cắm một thanh chủy thủ, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mặc dù cấm địa trong
hoàng cung đều cất giấu những bí mật không nhiều người biết, nhưng ở đây
có chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng lẽ nữ nhân này chính là người U Linh Vương
yêu, cô gái này, nghe nói cũng bởi vì nàng mới làm cho tính tình của Long Hạo
Thiên có sự thay đổi lớn.
Cẩn thận quan sát, nàng thật sự rất đẹp, nếu không
phải ngực nàng cắm chủy thủ, hắn sẽ cho là nàng chỉ đang ngủ say.
“Xem đủ chưa?” Phía sau đột nhiên vang lên một
giọng nói lạnh băng.
“Là ngươi?” Vân Dương quay đầu lại, liền thấy
Long Hạo Thiên đứng đó, vẻ mặt âm trầm đáng sợ, ra vẻ trấn định nói: “Một
người chết có gì đẹp? Chỉ là có chút tò mò thôi.”
“Tò mò? Ngươi không biết tò mò sẽ hại chết người sao?
Ngươi sẽ nhanh chóng gặp được nàng thôi, vì tất cả những người bước vào cấm địa
đều có một kết cục giống nhau, Bổn vương cũng sẽ không cho phép hắn sống sót
trở về.” giọng điệu của Long Hạo Thiên không những mang theo hàn khí lạnh
như băng, mà còn mang theo cả sát khí.
“Ngươi muốn giết ta?” Vân Dương chỉ nhìn thẳng
hắn, trên mặt cũng không có chút biểu tình sợ hãi, “Ngươi có thể giết ta,
nhưng mời ngươi trước khi giết ta, nói cho ta biết có phải cha ta còn sống hay
không? Có thể cho ta gặp ông một lần được không?”
Long Hạo Thiên cười lạnh một tiếng: “Yêu cầu của
ngươi không nhiều lắm, có điều, người sắp chết còn cần biết nhiều như vậy sao.”
“Nếu đã là điều người sắp chết muốn, ngươi nói cho ta
biết thì có sao?” Vân Dương hỏi lại, quan tâm của hắn bây giờ chỉ có sinh
tử của cha mà thôi.
“Nói cho ngươi biết? Ngươi có tư cách gì cùng ta ra
điều kiện, vẫn là ngoan ngoãn chờ chết đi.” Kiếm Long Hạo Thiên lập tức
đâm tới.
“Chờ một chút.” Vân Dương đột nhiên gọi hắn, kiếm
đã đến trước trán hắn liền dừng lại, “Phiền ngươi đừng nói với Yên nhi
rằng ta đã chết.”
“Ngươi thật nhiều lời.” Ánh mắt Long Hạo Thiên
mang theo tức giận, hắn lại còn bận tâm nàng có thể đau lòng hay không ư?
“Đã không còn gì nữa, giết đi.” Vân Dương biết
mình trốn không thoát, dứt khoát nhắm mắt lại.
Kiếm trong tay Long Hạo Thiên vẫn chỉ ở trán hắn,
trong mắt biến hóa, đột nhiên thu hồi kiếm lại, “Ngươi không đáng được Bổn
vương động thủ, ngươi đã đi vào cấm địa, vậy ở chỗ này tự sinh tự diệt đi.”
Tiếng nói vừa dứt, bóng người cũng đã biến mất.
Vân Dương lúc này mới mở mắt, nghi hoặc suy nghĩ, vì
sao hắn không giết mình, chẳng lẽ là cha thật sự còn sống? Hắn muốn lôi kéo cha
nên mới không giết mình sao? Nghĩ đến điều này có thể xảy ra, trong lòng có
chút vui sướng, hiện tại phải nghĩ cách đi ra ngoài trước.
Vân Yên không hề động đến điểm tâm trước mặt, chỉ chờ
Tiểu Thanh quay về báo tin ca ca đã rời khỏi cấm địa hay chưa? Chưa có tin tức
của ca ca, nàng tâm thần không yên.
“Nương nương…” Tiểu Thanh hổn hển chạy vào.
“Tiểu Thanh, thế nào rồi, ca ca trở về chưa?” Vân
Yên lập tức nghênh đón, lo lắng hỏi.
“Chưa thấy.” nàng lắc đầu, “Nô tỳ vừa đi ra
ngoài, Vân La công chúa liền lo lắng hỏi nô tỳ, nô tỳ vội vàng theo lời nương
nương dặn hôm qua, nói cho nàng biết, nàng bán tín bán nghi, nói đợi nửa ngày
nữa nếu đại thiếu gia không quay về nàng sẽ nghĩ cách đi vào.”
Câu nói kế tiếp, Vân Yên hoàn toàn không nghe rõ,
trong đầu chỉ có một vấn đề, ca ca chưa có trở về, tức là vẫn còn ở cấm địa,
lập tức phân phó: “Tiểu Thanh, đi cùng ta.”
“Nương nương, người đi đâu?” Tiểu Thanh đi theo
sau lưng nàng hỏi.
“Tới cấm địa… chờ một chút, ngươi mau nghĩ cách khiến
thị vệ canh giữ đi nơi khác cho ta vào.” Vân Yên nhớ ra, hạ lệnh.
“Dạ, nương nương.” Tiểu Thanh đáp lời.
Chỉ là, khi tới cấm địa rồi, Vân Yên lại ngây ngẩn cả
người, ở cửa cấm địa có nhiều thị vệ canh giữ hơn, bản thân nàng hoàn toàn
không thể vào được, nàng cũng lập tức hiểu ra, Long Hạo Thiên muốn nhốt ca ca
trong đó.
“Nương nương, làm sao bây giờ?” Tiểu Thanh không
chủ định có nhiều thị vệ như vậy, nàng làm thế nào dụ họ rời đi được?
“Trở về.” Vân Yên lập tức nói, nếu không vào được
nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Vân Yên ngồi trong phòng, hết đường xoay sở, không
biết nên làm thế nào bây giờ? Trong cấm địa không ăn không uống, hiện tại bên
ngoài lại có nhiều thị vệ như vậy, trừ phi ca ca tự mình đi ra, cũng là trốn
không thoát, nếu ca ca bị bắt lại, tự tiện xông vào hoàng cung chính là tử tội.
“Nương nương, nếu không, đi cầu xin Vương thả đại
thiếu gia đi.” Tiểu Thanh đề nghị, hiện giờ cũng chỉ còn cách này.
“Để ta suy nghĩ.” Vân Yên muốn làm mình tỉnh táo
lại, cầu xin hắn không phải là cách tốt nhất.
“Giờ có người có thể cứu đại thiếu gia thì tốt biết
mấy.” Tiểu Thanh nói, thật ra nàng rất muốn đi ra ngoài chờ người tới,
nhưng nàng biết nương nương nhất định không chịu, còn nữa, mặc dù bọn họ có
vào, đoán chừng cũng là tự chui đầu vào lưới.
“Có người cứu?” Ánh mắt Vân Yên lập tức sáng
ngời, nàng nghĩ tới một người, “Cái còi, cái còi…” nàng cuống quýt
tìm kiếm tr