
ong mắt Long Hạo Thiên càng thêm phẫn nộ: “Ngươi nghĩ có thể dùng cái chết để uy hiếp bổn Vương? Ngươi cho là bổn Vương để ý đến sinh tử của ngươi sao?”
“Ngươi làm cứ làm, không cần để ý ta làm gì.” Vân Yên chậm rãi đi trở vào.
“Bổn Vương không để ý ngươi, có điều ngươi không cần Vân Hổ sao? Ngươi thực không muốn biết hắn còn sống hay không?”
Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm, hắn muốn biết với nàng, Vân Dương quan trọng hay Vân Hổ quan trọng.
Vân Yên liền lập tức lại gần hắn, ánh mắt lộ ra kinh hỉ: “ Ngươi nói ông ấy còn sống có phải không?”
“Ngươi không phải đã muốn chết hay sao? Cần gì phải biết hắn sống hay chết.” Long Hạo Thiên phẫn nộ khi thấy trên mặt nàng vẻ kinh hỉ.
“Để cho ta gặp ông ấy được không? Xin ngươi cho ta gặp ông ấy.” Vân Yên cầu xin, nghĩ đến cha còn sống lòng nàng vô cùng kích động.
“Ngươi không phải chôn cùng sao? Còn muốn thấy hắn làm gì?” Long Hạo Thiên cố ý nói.
“Nếu ông ấy còn sống, ta không thể chết được.” Vân Yên nói, cha còn sống sao nàng có thể chết.
“Vì sao ngươi không thể chết?” Long Hạo Thiên nắm chặt tay kích động, nàng thật sự yêu Vân Hổ sao?
“Bởi mạng của ta là của ông ấy.” Cha cho nàng sinh mệnh đương nhiên mạng nàng là của cha.
“Mạng của ngươi là của hắn?” Long Hạo Thiên cười lạnh: “ Lời hứa sinh tử với cả hai tướng quân sao?”
“Cái gì?” Vân Yên lẳng lặng nhìn hắn.
“Ngươi chết hay không là chuyện của ngươi nhưng Vân Dương, bổn Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.” Long Hạo Thiên không tin Vân Dương chết nàng còn có mặt mũi để gặp Vân Hổ.
“Không.” Vân Yên cuống quýt hô, ca ca chết, nàng với cha sống thế nào được.
“Bổn Vương đã nói, hắn nhất định phải chết.” Nàng càng cầu tình, hắn càng không muốn buông tha Vân Dương.
“Long Hạo Thiên.” Vân Yên đột nhiên hét lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì, muốn ta phải thế nào hả?” “…”
“Nếu ngươi giết huynh ấy, ta sẽ giết ngươi.” Vân Yên bị hắn bức nóng nảy.
“Ngươi giết bổn Vương?” Long Hạo Thiên như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi cũng phải có bản lĩnh kia.”
“Ta không có nhưng có một người có.” Vân Yên khẽ nhếch môi, cười như không cười.
“Ai?”
“Hắc Ưng.” Nàng biết hắn kiêng kị điều này nhưng bắt buộc nàng phải nói đến.
“Hắn? Ngươi cho là hắn sẽ vì ngươi mà giết bổn Vương sao? Ngươi quá đề cao bản thân rồi.” Long Hạo Thiên lãnh phúng, trong mắt đều là xem thường.
“Có thể hay không chẳng phải ngươi rõ nhất sao? Hắn có thể vì ta đi cấm địa cứu người, thì còn cái gì không có khả năng?” Vân Yên nhìn hắn: “ Huống chi ngươi không phải nói ta cùng hắn có quan hệ không tầm thường đó thôi.”
“Vô sỉ, thấp hèn.” Nghe nàng nói như vậy, Long Hạo Thiên phẫn nộ quát, tay liền phất tới.< Bốp > một tiếng vang lên, thân thể Vân Yên lay động một chút ngã nhào trên đất. Vân Yên cảm giác ong ong ở bên tai,vết tát trên mặt
ửng đỏ, vừa nóng vừa đau. Chứng kiến mặt hắn cực kỳ vặn vẹo khó coi, nàng biết
mình đụng phải chỗ cấm của hắn, sợ hãi lùi lại sau vài bước.
“Ngươi cứ như vậy không chịu nổi tịch mịch sao? Hắc
Ưng cũng thế, Vân Dương cũng thế, đã vậy ngươi còn cùng với lão Vân Hổ. Ngươi
tin bổn Vương giết ngươi hay không?” Long Hạo Thiên thật sự bị nàng chọc
giận điên cuồng, kiếm trong tay chỉ vào lồng ngực nàng, chỉ cần dùng lực kiếm
sẽ đâm sâu vào.
Ánh mắt Vân Yên lập tức trợn to, hắn đang nói cái gì,
hắn lại có thể hoài nghi người nàng thích là cha nàng. Hiểu lầm này nàng không
biết nên khóc hay nên cười, lý do như vậy làm sao hắn có thể nghĩ ra được.
“Bổn Vương đời này chỉ giết qua một người, ngươi là
người thứ hai. Bổn Vương sẽ thành toàn cho ngươi và hắn cùng chết.” Long
Hạo Thiên đã bị lửa giận trong lòng thiêu đốt đến mất hết lý trí, hắn chỉ muốn
giết đi nữ nhân đang ở trước mặt này.
Vân Yên hoàn toàn không kịp nói chuyện, thấy cảm giác
ngực đau xót, kiếm của hắn đã muốn đâm vào.
“Hạo Thiên, dừng tay.” Hắc Ưng đột nhiên xuất
hiện trước mặt nàng, dùng tay bắt lấy kiếm, máu tươi từng giọt rơi trên sàn
nhà.
“Ngươi luyến tiếc hay sao, bổn Vương chính là muốn
nàng chết.” Long Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn càng muốn cứu
thì bản thân lại càng muốn giết nàng.
“Không phải ta luyến tiếc, chỉ là không muốn ngươi
phải hối hận.” Hắn không muốn Vương phải hối hận, càng không muốn Vương
phải sống trong cừu hận.
“Phí lời, loại nữ nhân câu ba đáp bốn nên sớm chết đi.
Bổn Vương sẽ không hối hận.” Long Hạo Thiên hừ lạnh.
“Câu ba đáp bốn? Nàng câu ai lại đáp ai?” Hắc Ưng
nhìn hắn,hắn cứ như vậy vu oan cho nàng sao?
“Nàng câu ai, không phải ngươi còn rõ hơn so với bổn
Vương sao? Có điều, bổn Vương thực sự bội phục ngươi, ngươi có thể cam tâm bị
nàng lợi dụng đi cứu người. Bổn Vương không biết nàng làm cách nào để có thể
khiến ngươi làm như vậy?” Long Hạo Thiên lớn tiếng chất vấn.
“Hạo Thiên, ngươi nhầm rồi, nàng chỉ là bằng hữu của
ta mà thôi.” Hắc Ưng muốn nói cho hắn biết nhưng đã hứa với nàng nên sẽ
không nói ra.
“Bằng hữu?” Long Hạo Thiên cười lạnh một
tiếng; “Cái cớ thật hay. Bằng hữu cũng được, tình nhân cũng thế, giờ nàng
nhất định phải chết. Nếu ngươi muốn cùn