
g chết với nàng, bổn Vương sẽ thành toàn
cho ngươi.”
Vân Yên nhìn thấy Hắc Ưng tay nắm kiếm, máu không
ngừng rơi xuống, lo lắng hô: “Hắc Ưng mau buông tay.” Không buông
nàng sợ tay hắn sẽ bị thương mất.
Long Hạo Thiên thấy nàng còn quan tâm hắn như vậy, lửa
giận càng thêm mãnh liệt.
“Hạo Thiên, buông thanh kiếm ra.”
“Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho bổn Vương?” Long
Hạo Thiên cầm kiếm dùng lực đẩy tới.
Hắc Ưng cảm giác hôm nay hắn không giết nàng là điều
không thể.
“Vậy cũng đừng trách ta.” Tiếng nói vừa dứt, ám
khí trong tay liền bay ra.
Thừa lúc Long Hạo Thiên né, liền đưa tay ôm Vân Yên
bay ra ngoài cửa sổ.
“Đáng chết.” Long Hạo Thiên nổi giận quát.
Hắc Ưng ôm nàng bay thẳng đến khi ra khỏi hoàng cung
mới ngừng lại buông nàng ra.
Vân Yên vừa đứng ổn lập tức cầm tay hắn lo lắng
hỏi: “Tay ngươi có nặng lắm không, có mang thuốc không?”
Bị nàng cầm tay, nghe được sự quan tâm của nàng, Hắc
Ưng không khỏi thấy ấm áp,bối rối thu tay về nói: “Không sao, ta đã thành
thói quen rồi.”
“Làm sao lại không có việc gì được, để ta giúp ngươi
băng bó lại.” Vân Yên cầm khăn lụa trên tay, cẩn thận băng bó miệng vết
thương, không để ý vẻ mất tự nhiên trên mặt hắn.
Nhìn nàng cẩn thận vì chính mình băng bó, ánh mắt Hắc
Ưng lộ ra tia thản nhiên, tình hình thực tế lại thở dài, vì cái gì Hạo Thiên
không hiểu rõ.
“Hôm nay, cám ơn ngươi.” Vân Yên thật lòng nói,
nếu không nhờ có hắn, chỉ e bây giờ nàng đã là một cỗ thi thể.
Hắc Ưng nhìn miệng vết thương nhợt nhạt trên ngực nàng
liền nói: “Đi thôi, chúng ta đi lữ quán, ngươi cũng nên băng bó cho vết
thương của mình.”
Vân Yên lúc này mới nhớ mình cũng bị thương, có điều
nhìn thấy vết thương không phải là quá nghiêm trọng.
Trong phòng, nàng cởi áo khoác, nhanh chóng xử lí vết
thương của mình liền đi ra: “Ngươi biết ca ca ta ở nơi nào không? Ta muốn
đi gặp huynh ấy.”
“Lúc này ngươi đi gặp hắn, làm sao nói với hắn về vết
thương kia, sẽ chỉ làm hắn thêm lo lắng thôi.” Hắc Ưng không đồng ý cho
nàng đi.
“Ta bây giờ đi đâu, lẽ nào quay về hoàng cung
sao?” Vân Yên thở dài, thật sự không biết mọi chuyện sao lại biến thành
như thế này.
“Ngươi muốn quay về hoàng cung sao?” Hắc Ưng nhìn
nàng, nàng vẫn là muốn trở lại bên Hạo Thiên.
“Không phải ta muốn trở về mà là ta phải trở về, ta
còn muốn biết cha ta ở đâu, người như thế nào?” Nghĩ đến cha,nàng
liền lo lắng không biết cha bây giờ ra sao.
“Ông ấy tốt lắm.” Hắc Ưng nói.
“Ngươi biết? Ngươi đã gặp qua cha ta sao?” Vân
Yên nhìn hắn.
“Chưa thấy qua.” Hắc Ưng lắc đầu: “Có điều
Hạo Thiên luôn sùng bái, tôn kính cha ngươi. Nếu không giết, hắn nhất định sẽ
tiếp đãi chu đáo. Cho nên,ngươi không cần quá lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Vân Yên thoáng thả lỏng rồi đột
nhiên lại khẩn trương: “ Liệu hắn có giận chó đánh mèo, giận ta mà giết
cha ta không? Bởi vì hắn nghĩ cha ta chính là người mà ta thích.”
“Điểm ấy ngươi cứ việc yên tâm. Hắn sẽ không làm
vậy.” Hắc Ưng cũng nói rất chắc chắn.
Vân Yên nhìn thấy hắn chắc chắn như thế, lúc này mới
chậm rãi thả lỏng lo âu trong lòng, nhưng bây giờ nàng nên làm cái gì? Ca ca
không thể đi gặp, hoàng cung cũng không thể quay về.
“Ngươi rốt cuộc đã nói cái gì? Làm cho hắn phẫn nộ
muốn giết ngươi như thế? Hắc Ưng nhìn nàng hỏi.”
“Còn có thể là cái gì nữa chứ? Đương nhiên là chuyện
mà hắn kiêng kị nhất. Ta thật sự không rõ hắn đã từng trải qua chuyện kích động
gì?” Vân Yên bất đắc dĩ nói. “Ta thừa nhận sự tra tấn của hắn cho tới
nay nhưng lại hoàn toàn không hề biết thật ra tại sao lại như vậy?”
Hắc Ưng trầm mặc một hồi lâu. Lúc này hắn không biết
có nên nói cho nàng biết sự việc đã xảy ra trước kia hay không nữa.
“Hắc Ưng ngươi không phải cường đạo sao? Vì sao ngươi
lại nhàn rỗi như vậy?” Vân Yên nhìn hắn, đột nhiên đổi đề tài, thì ra làm
cường đạo cũng có thể thoải mái như thế.
“Bằng không ngươi nghĩ rằng ta phải có dáng vẻ như thế
nào? Chẳng lẻ không ngừng đi cướp bóc sao? Vậy số ngân lượng mà ta đây cướp
được nên để làm gì?” Hắc Ưng cười. Nàng nghĩ cường đạo thì phải không
ngừng đi cướp bóc hay sao?
“Làm cường đạo giàu có như vậy hả? Mỗi lần cướp bóc
ngươi đều sẽ thành công sao? Vậy ngươi có đả thương người hay không?” Vân
Yên hỏi. Quả thật nàng rất khó tưởng tượng được bộ dạng của người bị giết.
“Như nếu như đối phương chịu phối hợp, ta đương nhiên
sẽ không giết người, có điều từ trước tới nay, còn thật sự không có người nào
dám không phối hợp, cho nên ngay cả cơ hội giết người ta đều không
có.” Hắc Ưng cảm thấy bất đắc dĩ nói cho nàng biết.
“Vì sao? Bọn họ không phản kháng sao?” Vân Yên
không hiểu nhìn hắn, điều này thật không đúng với lẽ thường nha.
“Đương nhiên. Ngươi nghĩ rằng Hắc Ưng ta đây người nào
đều chém giết, cướp bóc sao? Những quan lại quyền quý, nhiều tiền nhiều bạc lắm
cho nên bất kể chuyện gì xảy ra, đều là mạng sống so với tiền quan trọng
hơn.” Hắc Ưng nói. Đây chính là nguyên nhân mà hắn chỉ cướp của những kẻ
có tiền, những số tiền đó phần lớn cũng không phải là dựa vào công sức mà có.
“Tại sao phải làm cườn