
iếm hoi mới có một hôm về sớm ăn cơm nhà. Ngồi
trên bàn ăn, anh phát hiện ra mình đã bị coi như tàng hình tự lúc nào.
Hai cô gái trước mặt không ngớt trò chuyện hào hứng, nào là cửa hàng
bách hóa nhà kia có khuyến mại giảm giá, nào là hôm qua nhà ăn ở khách
sạn kia ăn thật ngon, như thể họ đã quen biết lâu năm, chuyện gì cũng có thể tâm sự sẻ chia.
Lạ nhỉ, mới chưa được bao lâu, vợ anh đã
thu phục được cô em gái khó tính rồi sao ? Không phải chuyện đùa chứ ?
Mặc kệ, dù sao anh cũng rất vui lòng hưởng thụ cảm giác sảng khoái nhẹ
nhõm này, lâu rồi không nghe tiếng nói cười trong nhà. Tuy anh không
chen miệng vào được câu nào, nhưng anh rất thích ý ngồi nghe.
Ăn cơm tối xong, Phó Quế Dung nói có hẹn muốn ra ngoài. Dật Linh nhắc nhở. « Đừng quên là phải về nhà trước mười giờ nhé ! »
« Em biết rồi, là có một sư huynh cùng trường tới tìm, chị đừng có bé
xé ra to thế được không ? » Quế Dung trả lời một cách rất xem thường chị dâu.
« A, là người mà em tự làm sô cô la tặng ấy hả ? »
« Không nói cho chị ! » Phó Quế Dung dậm chân chạy mất, sau này không
thèm tiết lộ bí mật cho chị dâu nữa, đáng ghét ! Biển tình mênh mông,
nàng cũng chưa biết khi nào mới tìm được tình yêu đích thực cho mình.
Tìm đàn ông tốt như anh hai thật khó quá đi, hơn nữa trước khi tìm được, nàng cũng phải cố trở thành một cô gái toàn mỹ, nếu không làm sao có
thể xứng đôi với người yêu hoàn mỹ đây ?
Dọn dẹp bàn ăn xong,
Phó Lập Đường cùng Liên Dật Linh vào thư phòng. Hai người ngồi trên ghế
ôm một cốc trà nóng, còn có âm nhạc cổ điển phát ra từ dàn máy cao cấp.
Anh vốn thích nhất thời khắc này, giờ cũng lại thành sở thích của cô
nữa, tốt nhất là tìm thêm một cuốn sách hay ngồi đọc thì càng tuyệt.
Phó Lập Đường quay sang vợ. « Cám ơn em đã chơi với Quế Dung, con bé nhìn có vẻ rất vui. »
« Dù sao em cũng rảnh rỗi mà. Lần đầu tiên có một kỳ nghỉ dài như thế,
em cũng chưa quen hẳn, không tìm ai đó chơi cùng thì thật nhàm chán. »
Từ nhỏ tới lớn cô đều sống gấp gáp vội vã, việc gì cũng y theo kế hoạch
đề sẵn mà hoàn thành. Giờ cô lại chỉ cần làm một người vợ hiền đảm trong nhà, có phải là quá tốt không ?
« Tùy em muốn đi làm tiếp hay
nghỉ ở nhà, anh đều sẽ ủng hộ, chỉ cần em thích là được. » Anh vốn không có yêu cầu gì với vợ, cũng chả biết nên yêu cầu thêm gì, cô đã quá hoàn mỹ với anh rồi.
Cô biết anh là một người
chồng tốt, tôn trọng mong muốn của vợ. Ngay từ khi anh dùng hai tay nhận lấy danh thiếp của cô cô đã có linh cảm như thế, bởi thái độ của anh
hoàn toàn tự nhiên, không hề có ý giả tạo miễn cưỡng nào. « Chờ anh nghỉ hè, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật được không ? »
« Em muốn
đi đâu ? » Chết chết, sao anh lại quên béng việc này được cơ chứ ? Anh
thật đã thiếu cô rất nhiều việc, ít nhất việc này anh phải chu toàn.
« Đi Bắc Âu đi, em còn chưa tới đó. » Sân bay khắp châu Âu cô đều đã có đặt chân qua, chỉ còn có Đan Mạch, Thụy Điển, Phần Lan là còn chưa tới.
Yêu cầu của vợ anh quả thật không hề quá đáng, có điều lại khiến anh khó xử. « Xin lỗi em, sợ là anh không làm được. »
« Sao thế ? Nếu anh muốn đi chỗ khác, em cũng vẫn có thể đi cùng anh
nha ! » Cô là người rất dễ tính, bảo cô tuân lệnh chồng cũng chả sao, ai bảo anh hầu như chả có khuyết điểm nào, nên giờ có gia trưởng một chút
cũng chả thành vấn đề.
« Không phải lý do đấy, mà là vì… ờ… anh không dám đi máy bay. »
« Hả ? » Cô có nghe nhầm không đấy ? Người đàn ông cao to cường tráng trước mặt cô lại sợ đi máy bay sao ?
« Cha mẹ anh gặp tai nạn máy bay nên qua đời. » Vừa nhớ tới tràng bi kịch cách đây mười năm, hai mắt anh lại ảm đạm nhìn xuống.
Trời ạ, sao cô lại chạm vào nỗi đau của anh thế này ? Cô làm vợ thật không tốt mà. « Em xin lỗi, em không biết chuyện… »
« Không sao. » Anh vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô an ủi. « Trước kia anh
cũng từng đi máy bay, cũng thăm nhiều nước, nhưng từ sau khi cha mẹ anh
mất, chuyện đó trở thành nỗi ám ảnh của anh khiến anh không cách nào đi
máy bay được. »
« Khổ thân anh, như vậy bình thường anh cũng
không thể đi du lịch nước ngoài rồi. » Từ đáy lòng cô tràn lên một nỗi
tiếc nuối thay anh. Trên đời có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp, nhưng
anh sẽ không có cách nào hưởng thụ cả.
« May mà từ bé tới lớn, anh chưa bao giờ mong ước trở thành phi công hay là tiếp viên hàng không. »
« Ack… cũng tính là anh may mắn ! » Nhìn ở góc độ khác, chả trách anh sẽ làm một người đàn ông thực thụ.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười khẽ, một cửa ải khó khăn nữa lại qua rồi,
nam nữ trưởng thành quả thật dễ dàng nói chuyện thông cảm a ! Không dám
đi máy bay thì sao chứ, vẫn còn bao phương tiện khác, lên núi xuống biển trong nước thoải mái không thành vấn đề, quan trọng nhất là hai người
đi cùng nhau kìa.
Trong không khí vui vẻ hòa hợp, cô bỗng nhớ ra một việc liền không khỏi nhíu mày. « Lần trước anh thật sự làm rất dữ
với Quế Dung nha, ngay cả em cũng sợ phát khiếp. Không biết có ngày nào
anh cũng sẽ dữ dằn với em như thế hay không ? »
« Em tốt với anh như vậy, anh dữ với em làm gì ? » Vấn đề mang