Duck hunt
Bắt Đền Anh Yêu

Bắt Đền Anh Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322612

Bình chọn: 7.5.00/10/261 lượt.

tính giả thiết này không

cần bàn tới, vì căn bản nó sẽ không xảy ra.

« Nếu em làm sai cái gì đó khiến anh giận dữ thì sao ? » Cô vẫn không bỏ qua, cứng đầu muốn hỏi cho rõ.

« Em làm gì cũng chu đáo cẩn trọng, làm sao khiến anh tức giận cho

được. » Cô lúc nào cũng dịu dàng ân cần, anh mà không biết quý trọng có

mà là thằng ngốc à.

« Là em nói nhỡ ra, biết đâu, nhỡ một cái, hôm nào đó chúng ta có chuyện hiểu nhầm, thì làm sao ? »

« Anh rất tin tưởng ở em, làm sao hiểu nhầm em được ? »

« Anh thật khéo nói ! Hừ ~ » Cô khoanh tay trước ngực quay lưng đi giận dỗi anh không chịu nói rõ, hoàn toàn đã quên cái gì gọi là nam nữ

trưởng thành dễ thông cảm nói chuyện với nhau. Lúc cãi nhau không thắng

thì còn nghĩ tới đấy làm gì ?

Gì thế này, vợ anh đang giận lẫy

đấy à ? Phó Lập Đường khó mà tin vào mắt mình, đây là lần cãi nhau đầu

tiên sau ngày cưới giữa họ, lại còn vì anh bảo anh sẽ không giận cô, nên cô mới giận anh ? Nếu anh bảo giờ anh sẽ giận cô thì cô mới thôi không

giận anh chắc ? Nhưng quả thật anh không giận nổi cô mà, chỉ cảm thấy

buồn cười thôi.

Anh vươn tay từ sau lưng cô ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai. « Em thật đáng yêu. »

« Cái gì ? » Rất ít người nói cô đáng yêu nha, cô căn bản là không đáng yêu cơ mà ? Anh có cần lừa gạt để dỗ dàng cô thế không ?

Chồng

cô không thèm trả lời cô, mà chỉ quay người cô lại bịt miệng cô bằng môi anh, bắt đầu hoạt động mà anh giờ quen thuộc nhất cũng thích làm nhất.

Cô nhanh chóng đã quên vừa rồi giận anh cái gì, hẳn là việc bé xíu như

cái lông gà vỏ tỏi đi, nếu không làm sao mới chốc lát đã quên sạch bách

thế này được ? (Zời ơi sao đáng yêu thế này…)

Dù hai người đều

bị kích thích khó kềm nén, nhưng vẫn chỉ hôn nhau mà không tới giai đoạn tiếp theo. Cô rúc vào lòng anh, cơ thể mềm mại khẽ run run, vô thanh vô tức mà tỏa ra sự quyến rũ mê hoặc. Bảo anh không muốn cô là hoàn toàn

dối trá. Từ hôm cưới, đêm nào cũng có vợ đẹp nằm bên, anh đã sớm rục

rịch phản ứng, nhưng vẫn cảm thấy như thế quá nhanh. Từ lúc bắt đầu yêu

đương tới khi kết hợp cả tinh thần lẫn thể xác hẳn là cần chút thời gian chứ ?

« Lần cuối cùng anh có bạn gái, phải một năm sau mới có

quan hệ thân mật. » Lần trước cả anh lẫn bạn gái đều còn là sinh viên,

có lẽ vì tuổi còn trẻ, lại thêm tính tình bảo thủ, nên từ nắm tay tới

hôn cũng mất nửa năm dài. Hiện giờ giữa anh và vợ, tốc độ lại có thể nói là tiến triển từng ngày, thay đổi từng giờ.

« Thật ư ? » Ý anh không phải là trong vòng một năm tới cô sẽ phải nhịn ham muốn của mình chứ ?

« Dĩ nhiên chúng ta không cần chờ lâu như thế, cứ thuận theo tự nhiên thôi. » Anh kịp thời xóa đi nỗi lo lắng của cô.

« Vâng… » Cô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần chờ mười hai tháng

mới có thể… Bằng không sớm muộn gì cô cũng biến thành sói đói a. Thật ra cô cũng hiểu sự việc này không thể quá mức cầu xin. Anh đã nói thế,

không lẽ cô còn cứng rắn đòi hỏi ? Nhưng mà… nhu cầu của chồng với vợ

cũng khá là quan trọng nha. Nếu anh không muốn ôm nàng ngủ, cuộc hôn

nhân này có thể duy trì bao lâu ? Đến ngay cả nói chuyện yêu đương cũng

không nói nổi ấy chứ.

Đêm dài yên tĩnh, một cô vợ thật thà với

một anh chồng thận trọng còn đang tìm lời giải phù hợp nhất cho bài toán phương trình yêu thương lẫn nhau. Có lẽ họ đang lo lắng quá chu đáo,

quá hoàn mỹ, ngược lại hậu quả lại là không biết rõ lòng mình thật sự ra sao chăng !

+ Lời đầu tiên là LV chả có lời gì cả, hắc hắc

+ Tiếp theo là xì poi nè, cho mọi người lên máu chơi… Tuần này vậy là

xong rồi nha, tuần sau chúng ta lại quay lại với Thỏ Thỏ, mỗi ngày 1

chap, mỗi ngày 1 truyện nha! ^^“Hiệu trưởng, xin lỗi đã quấy rầy anh,

nhưng có một người khá đặc biệt đến ứng tuyển vị trí trợ lý. Tôi nghĩ

anh nên tự mình phỏng vấn.”

“Được, mời người đó vào.”



“Chào Phó hiệu trưởng, em tới ứng tuyển vị trí trợ lý như thông báo tìm người, hi vọng hiệu trưởng có thể thu nhận em.”



“Cái gì, em đùa à?”

“Em nói thật mà, đi, đồng ý đi anh!” Tình huống không còn cách nào

khác, cô lại phải xử tuyệt chiêu, ôm cánh tay anh làm nũng, nhân tiện cọ qua cọ lại cái phần nào đó cỡ C của mình…

Một tháng sau khi kết hôn, cảm tưởng lớn nhất của Liên Dật Linh chính là : thật quá đỗi nhàm chán !

Cái công việc ‘bà vợ nội trợ’ này không hề tốt đẹp giống như trong

tưởng tượng của cô, trong nhà đã có chú Thái thím Thái thu xếp trong

ngoài, cô chỉ cần lo dọn dẹp phòng ngủ chính và thư phòng. Em chồng cô

cũng chẳng phải trẻ con, không cần có chị dâu làm bạn hàng ngày. Mà quan trọng nhất, là lúc chồng cô không ngủ thì phần lớn thời gian đi làm

hiệu trưởng, có mỗi cuối tuần mới có chút chút thời gian dành cho cô. Mà nhỡ ra lại có việc nghiên cứu gì hay hoạt động gì đột xuất, cô vẫn phải ngoan ngoãn nhìn chồng đi một mình.

Do đó, ba ngày sau cô tót

về nhà cha mẹ, hai người còn giật mình hỏi có phải cô làm gì bị chồng bỏ hay không ? Làm ơn đi, ước nguyện lớn nhất của cô là hai vợ chồng cầm

tay nhau đi hết cuộc đời, tới khi đầu bạc răng long nha, giờ mới bắt đầu quá trình yêu đương tìm hi