
ình, nhất định
cô sẽ phát điên lên mất! Có khi sẽ giống như mẹ cô vậy, nói đánh là nhào vào đánh luôn!
“Dật Linh, em nghĩ gì thế?” Phó Lập Đường ngủ
một giấc ngắn tỉnh lại, thấy dáng vẻ trầm tư của vợ, anh bỗng lo cô cảm
thấy buồn chán vì anh yếu đuối như thế này.
“Không có gì.” Cô lắc đầu, lấy khăn mặt dấp nước ấm giúp anh lau mồ hôi
trên người. Khi nãy anh hơi lên cơn sốt, ra mồ hôi rất nhiều. Giờ hai
người đều đang mặc kimono loại ở nhà, chỉ cần gạt một cái là có thể dễ
dàng lộ ngực ra lau.
Bàn tay nhỏ bé của cô khiến cả người anh vô cùng xáo động. Nếu không phải anh đang trong tình trạng ốm yếu suy
nhược, đảm bảo đã sớm đẩy cô nằm xuống mà đè lên cô rồi. “Thật xin lỗi
em, đã không cùng em đi thăm thú các nơi, lại còn bắt em vất vả chăm sóc anh.”
“Chuyện nhỏ ấy mà, không sao đâu.” So với những việc anh cố gắng làm vì cô, quả thật đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Khách sạn này tuy đã có tuổi, cả trăm năm lịch sử chứ ít gì, nhưng về
đồ điện gia dụng vẫn hoàn toàn đầy đủ. Họ có thể xem phim, nghe nhạc,
lên mạng, ngoài ra việc họ làm nhiều nhất vẫn là trò chuyện, kể cho nhau những kỷ niệm, những điều mình trải qua từ nhỏ tới lớn, kể cả những
việc nhỏ như hạt vừng tới những việc lớn đùng như voi. Giờ đây, hoàn
toàn không có ai khác hay việc gì khác quấy rầy hai người, cả thế giới
dường như chỉ còn mỗi họ.
“Hồi mới kết hôn, anh không… ờ… ngay
lập tức với em…” Nói tới chuyện quan trọng và tế nhị này, anh hiệu
trưởng đạo mạo lập tức tỉnh lược từ cần tỉnh lược. “Là vì anh muốn từ từ tìm hiểu nói chuyện yêu thương với em trước, anh vẫn cảm thấy ngoài sự
thân mật thể xác, thì sự thân mật về tinh thần và tình cảm cũng rất quan trọng.”
Cô hiểu điều đó, vì tuy rằng anh rất là, ờ, dũng mãnh,
dẻo dai trên giường, lại cũng vô cùng chú trọng dục vọng giữa hai người, nhưng thật ra về chuyện đó anh vẫn khá là… ngây thơ.
“Em còn
nhớ ngày đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn không? Khi đó chúng ta còn
định bắt đầu bằng việc tìm hiểu yêu thương nhau. Cuối cùng… anh lại
khiến em bị tổn thương đau lòng tới vậy… Bây giờ, nếu em không ngại,
liệu chúng ta có thể có một cơ hội nữa yêu thương tìm hiểu làm người yêu của nhau được không? Như bây giờ chẳng hạn, anh cảm thấy rất ấm áp,
giống như thể chúng ta là một đôi tình nhân thật sự vậy, tuy là anh đã
khiến cho cuộc du lịch này hoàn toàn hỏng bét…” Nhắc tới chuyện này,
chính anh còn thấy ngán ngẩm cho bản thân, có trách thì trách anh có một thể chất quá gắn bó yêu tổ quốc Đài Loan thôi.
Có điều anh hoàn toàn bất ngờ khi nghe thấy vợ mình trả lời. “Cũng
được, ai cũng cần có một cơ hội thứ hai. Lần thứ hai yêu đương với cùng
một người cũng không có gì không tốt cả.”
Anh tròn mắt, thật sự
muốn đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai xem mình có nghe nhầm không. “Thế
nên… thế nên chúng ta lại bắt đầu nói chuyện yêu đương sao?”
Cô
chỉ mỉm cười, chuyện đó vốn đã sớm bắt đầu, còn cần gì hỏi lại nhỉ? “Anh có muốn đi dạo một chút cho rảo chân không?” Khách sạn có một khu sân
vườn với hồ nước, diện tích không lớn nhưng phong cảnh rất thanh nhã,
hấp dẫn người khác đi dạo trong đó tìm tòi…
Dĩ nhiên là anh đồng ý rồi, anh đã nằm ngủ tận trưa, giờ cũng nên đứng dậy đi lại cho giãn
gân cốt. Lần này nơi họ chọn ở chính là Kyoto, từ thế kỷ thứ tám sau
Công nguyên đã thành thủ đô của Nhật Bản, mãi cho tới thế kỷ mười chin
dời đô về Tokyo. Nơi đây là một cố đô từ ngàn năm, khắp nơi tràn ngập
hơi thở văn hoá truyền thống cùng các danh thắng cổ kính, còn có mười
bảy di tích lịch sử được đưa vào di sản văn hoá thế giới.
Họ
choàng áo khoác, ra khỏi phòng có lò sưởi ấm áp mà bước vào khu vườn sân u tĩnh theo kiến trúc Nhật bản. Nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng 3 đến
4°C, không khí lạnh lẽo như băng, hơi thở cũng có hình sương khói, nhưng cảm giác lại vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Vô tình bàn tay
phải anh chạm vào bàn tay trái của cô, anh không tự chủ được bèn nắm lấy tay cô. Cô thầm giật mình, nhưng cũng không dùng sức giật lại.
Tay nắm tay cùng bước, họ còn nhớ ‘vợ chồng’ cũng chính là ‘nắm tay’
sao (2)? Cứ như thế đi trên con đường mòn, bỗng anh nghĩ tới một việc.
“Chúng ta nhìn cũng giống vợ chồng già nhỉ? Đi bộ chậm chạp, phải nâng
đỡ lẫn nhau.”
Cô gật gật đầu. Quả thật, đây giống như hình ảnh
của ba mươi năm sau hiện ra trước mắt. Cô còn nhớ từng hạ quyết tâm muốn ở bên anh tới lúc răng long đầu bạc, chỉ hi vọng dũng khí và sự quyết
tâm khi ấy cô sẽ không bao giờ quên.
“Hồi đó tại sao em lại chọn anh? Có thể cho anh biết không?”
Tính tính thời gian, chuyện đó cũng là nửa năm trước rồi, vậy mà mọi
thứ vẫn rõ rệt trong đầu cô như vừa mới hôm qua. “Đầu tiên là vì anh rất lễ phép lịch sự. Khi anh nhận danh thiếp của em, còn dùng hai tay đỡ
lấy cẩn thận. Em tới chỗ anh đòi bồi thường đòi bắt đền, thật ra cũng
khá là vô lý, nhưng chính anh lại vô cùng có trách nhiệm mà đồng ý. Còn
có, lúc anh bắt Quế Dung cúi đầu xin lỗi em, thái độ vì nghĩa diệt thân
của anh khiến em rất là cảm động.”
“Thì ra là vậy.” Anh hoàn toàn không ngờ hoá ra lúc đó biểu