
hiện của mình lại tốt tới như thế.
“Còn anh? Tại sao anh đồng ý lời cầu hôn của em?” Cô cũng thật muốn biết khi đó anh nghĩ gì.
“Lúc đồng ý kết hôn, trừ việc anh có cảm giác rất đặc biệt với em, còn
bởi một chút ý đồ riêng tư nữa. Nếu có em làm chị dâu của Quế Dung, có
thể sẽ giúp con bé trở bên bình thường hơn, không còn quá vô lý như vậy
nữa. Em nói xem, có phải anh là một gã đàn ông rất ích kỷ hay không?”
“Em cũng có ý đồ riêng mà! Vì em không muốn tiếp tục cô đơn tịch mịch
nữa, càng không muốn lãng phí tiền đặt cọc khách sạn với áo cưới. Anh
nói xem, có phải em là một người phụ nữ quá toan tính thực dụng hay
không?”
“Anh hoàn toàn biết dụng ý của em khi đó, nhưng em quá đỗi đáng yêu, nên anh không có cách nào từ chối em được.”
“Đừng đùa, cũng chỉ có anh mới nói em đáng yêu thôi!” Cô bĩu bĩu môi không đồng ý với anh.
“Quả thật em rất rất rất đáng yêu mà!” Anh lặp lại lần nữa, càng cường
điệu hơn, và rồi dùng hành động của mình để chứng minh. Anh vươn tay
sang ôm chặt cô vào lòng, từng nụ hôn nồng nàn nối tiếp nhau. Lúc này
đây anh không bị say máy bay, cô cũng không phải đang cấp cứu ‘học
sinh’, họ chỉ đơn giản là cảm thấy cần như vậy.
Rõ ràng thứ tự
mọi việc trong cuộc hôn nhân của họ đều bị đảo lộn, quen nhau nửa tháng
đã cưới, cưới xong mới bắt đầu yêu đương tìm hiểu, ly thân xong mới hẹn
hò du lịch, vất vả khổ sở đến được Nhật Bản thì lại chỉ có thể nằm ỳ
trong phòng khách sạn. Nhưng thây kệ chứ, ai nói nhất định phải theo
trình tự có sẵn? Lỡ vương vấn nhau thì nên đối mặt, đã yêu nhau thì cứ
thế mà ôm, chỉ cần một ngày như thế này cũng đã trở thành một loại vĩnh
hằng.
“Ồ, tuyết rơi rồi!” Mãi tới khi những bông tuyết phất phơ rơi xuống, hai người mới nhẹ nhàng tách nhau ra.
Từng bông hoa tuyết to bằng bàn tay rơi xuống lất phất, vừa chạm tới
mặt đất liền lập tức tan chảy. Nhưng càng lúc tuyết rơi càng dày, dần
dần đọng lại thành một mảng trắng xoá như bạc. Cảnh tuyết rơi tán loạn
khiến hai người ngắm nhìn không rời mắt, có thể cùng nhau nhìn thấy cảnh đẹp mỹ lệ thế này quả thật không gì sánh được.
Không cần chụp ảnh lưu niệm, cô cũng hiểu rõ mãi mãi cô cũng sẽ không
bao giờ quên nổi giây phút này, có lẽ ý nghĩa của việc cùng nhau du
lịch, chính nằm ở chỗ cùng nhau chia sẻ mọi chuyện! Không nhất thiết
phải đi thăm danh lam thắng cảnh, cũng không nhất thiết phải tìm mua đồ
lưu niệm rõ nhiều, chỉ cần có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn,
thế là đủ.
Anh cởi áo ngoài khoác lên người cô. “Em lạnh không? Chúng ta về phòng thôi.”
“Vâng.” Chính anh mới là người vừa bị sốt cao, lại đi lo lắng cô bị cảm lạnh, thật là cố tình muốn cô cảm động mà đau lòng.
Trở về phòng, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn lớn sắp xếp
cơ man đủ loại thức ăn. Chiếc bàn được kê chính giữa một tấm tatami, hai người ngồi đối diện hai bên. Phó Lập Đường vẫn chưa có khẩu vị ăn uống
cho lắm, nên uống chút canh nóng cho thoải mái. Ngoài cửa sổ tuyết rơi
càng lúc càng lớn, hai người vừa ngắm tuyết vừa chậm rãi thưởng thức ẩm
thực Nhật Bản. Không khí trong phòng vô cùng nhẹ nhàng thư thả, thật sự
có cảm giác của một đôi vợ chồng lâu năm. Hay chờ ba mươi năm nữa họ lại đi một lần nữa nhỉ.
Thấy Dật Linh đã ăn được một nửa, đoán
chừng hai mẹ con đã lưng lửng dạ không còn đói nữa, anh mới mở va li,
lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu tím. “Hôm nay là sinh nhật em, anh có chuẩn bị một chút quà nho nhỏ.”
“Sinh nhật em?” Trời đất, cô đã hoàn
toàn quên bẵng hôm nay là sinh nhật mình. Ngày mười bảy tháng hai, sinh
nhật cô chính vào cung Bảo Bình, vào thời điểm rét nhất trong năm, về cơ bản tính tình có vẻ khách quan, bình ổn. Có điều từ khi gặp Lập Đường,
cá tính của cô dường như có sự thay đổi kỳ diệu, mỗi một cảm xúc đều
dường như bị phóng đại lên mấy chục lần, chẳng còn gì là bình ổn cả.
“Anh có đọc thấy trong tờ hôn thú với sổ hộ khẩu của chúng ta, hẳn là hôm nay không nhầm chứ?”
“Ừhm, đúng là hôm nay.” Hoá ra anh cũng có lòng để ý những chuyện này,
cũng không thèm hỏi cô mà tự mình tìm hiểu. Trong phút chốc cô bỗng
nghĩ, cung Bảo Bình của cô với cung Thiên Bình của anh, dưới góc độ
chiêm tinh học mà nói vốn là một đôi trời sinh, không biết có phải là
thật không nhỉ ?
Cô mở ra chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu tím, bên
trong là một đôi nhẫn bằng bạc, mỗi chiếc đều khảm một viên kim cương
nhỏ, kiểu dáng đơn giản mà tinh tế. Giờ phút này Lập Đường có chút căng
thẳng, không biết cô vợ của anh có đồng ý với mắt thẩm mỹ chọn lựa của
anh không. Anh đã chọn thật lâu mới quyết định mua chúng, nhưng giờ quả
thật không còn chút tự tin nào. « Anh nghe thư ký Liêu nói, khi kết hôn
cần có nhẫn cưới, khi yêu nhau cũng cần có nhẫn đính ước, thế nên anh
mua đôi nhẫn này. Em thấy sao ? Có thích không ? »
Dật Linh hít
một hơi thật sâu, cố gắng nén những giọt nước mắt đang chực trào ra phá
hỏng bầu không khí tốt đẹp này. Nhưng giờ tầm nhìn của cô càng lúc càng
mờ đi, cô khó mà nhìn rõ mọi vật qua làn nước mắt được, như thể nhìn mọi thứ qua một tầng sương khói mỏng vậy.
« Xe