
ng? Hừm, hãy nhìn tên của hai người xem, một người là Tony, một người là Cherie, cặp đôi nổi tiếng nhất Anh quốc[1'>, cũng xứng đôi đấy
chứ!”
[1'> Trùng tên với Tony Blair và Cherie Blair, vợ chồng cựu thủ tướng Anh.
Đàm Bân bực quá, liền véo anh một cái. “Đã nói với anh rồi, đó chỉ là ngẫu nhiên!”
Mục đích của Trình Duệ Mẫn đã đạt được, anh chịu đau, cười. “Thế em cũng đừng nói anh nữa, đi pha giúp anh tách cà phê.”
“Đừng có mơ, sau bốn giờ chiều không được uống cà phê.”
Sự chú ý của Trình Duệ Mẫn rất nhanh đã chuyển sang công việc trên màn hình máy tính, không thèm đấu khẩu với cô nữa.
Đàm Bân đứng tựa vào cửa phòng, nhìn anh ngồi im lặng một mình, đột nhiên
cảm thấy hình ảnh này vô cùng thân thuộc. Khi xưa, lúc Thẩm Bồi vẽ tranh cũng có phong thái giống như bên cạnh không có người như thế này. Cô
khẽ bặm môi, sắc mặt có vẻ đượm buồn, sau đó cô cúi đầu, đi ra ngoài
phòng khách, xuống lầu pha cho anh một tách cà phê Phổ Nhĩ, đặt bên cạnh tay anh, còn mình thì buồn bã lên giường đi ngủ.
Điểm không giống chính là cô.
Trước mặt Thẩm Bối, cô luôn cố gắng để trở thành một người hoàn hảo nhất,
cuối cùng lại phát hiện mình đánh giá quá cao bản thân. Còn trước mặt
Trình Duệ Mẫn, cô không hề nghĩ mình phải giấu giếm, che đậy.
Nửa tỉnh nửa mê, Đàm Bân nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, tấm đệm trải
giường hơi rung động, biết là Trình Duệ Mẫn đã làm việc xong và trở về
phòng ngủ.
Anh thường ngủ muộn hơn cô hai tiếng, thời gian anh
lên giường thường là sau hai giờ sáng. Cô trở mình, vòng tay ôm chặt eo
anh, áp mặt vào lưng anh. Anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô để cảm
nhận làn hơi ấm.
“Bao giờ anh mới có được vài ngày rảnh rỗi?” Đàm Bân hỏi.
“Làm gì hả em?”
“Chúng ta đi Úc chơi dịp Noel đi.”
“Bảo bối à, em đang mơ ngủ sao? Hợp đồng chưa ký, trước năm mới em có thể đi được sao?”
Đàm Bân nghĩ lại, đúng là như thế, cô ảo não gục đầu lên lưng anh, không ngừng lẩm bẩm: “Em ghét công việc này!”
Trình Duệ Mẫn vỗ vỗ vào tay cô, an ủi: “Sắp đấu thầu chưa em?”
“Còn vài ngày nữa.”
“Vậy thì chẳng phải sắp hết khổ rồi sao? Ngủ đi, mai em còn phải dậy sớm.”
Đàm Bân đặt tay lên ngực anh, dường như nhịp đập của trái tim cô cũng hòa
theo nhịp đập trái tim anh. Mí mắt cô dần sụp xuống, cứ thế ôm anh ngủ
thật say.
Ngày đấu thầu đang đến rất gần, tiến độ lại chững lại, dưới áp lực dồn ép, sự nhẫn nại của Đàm Bân cũng giảm xuống từng ngày.
Đồng nghiệp cười nói, cô lại trở lại hình tượng Người lãnh đạo cầm roi
da, tuy nhiên là Người lãnh đạo phiên bản 2 này đã thay đổi.
Chỉ có Vương Dịch là người mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, đó là cô ấy đã giúp cô hẹn được với Tổng giám đốc kỹ thuật Trần Dụ Thái của tập đoàn
Phổ Đạt.
Đàm Bân hết sức ngạc nhiên: “Tôi đã mời không biết bao nhiêu lần mà anh ta không đồng ý. Cô làm thế nào mà mời được anh ta vậy?”
“Chỉ hai từ thôi, ăn vạ.” Vương Dịch dương dương tự đắc truyền lại kinh
nghiệm cho Đàm Bân. “Tôi đứng ở cổng tập đoàn Phổ Đạt chặn anh ta ba
ngày, ngày cuối cùng tôi phải đợi đến mười một rưỡi đêm. Anh ta nói anh
ta phải làm tăng ca, được thôi, tôi đặt cơm tối và bữa khuya, bảo người
ta mang vào cho anh ta. Cuối cùng, anh ta cũng thấy ái ngại nên phải
xuất hiện, tôi lái xe đưa anh ta về nhà, trên đường đi, tôi còn làm ra
vẻ đáng thương, nói rằng sếp giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng, anh ta mà không giúp đỡ, tôi sẽ bị mất bát cơm, sau đó nặn ra mấy giọt nước mắt
cá sấu, thế là anh ta đồng ý.”
Đàm Bân nghe mà muốn phì cười,
cái kiểu bám dai như đỉa đói ấy chỉ có Vương Dịch mới làm được. Nếu là
cô, với thân phận của mình, cô thật không có mặt mũi nào làm việc đó.
Tại cửa bắc của công viên Địa Đàn có một câu lạc bộ dành cho hội thương gia rất nổi tiếng, cái tên của nó cũng rất lạ “B16”, nơi này cách biệt với
công viên Địa Đàn, cây cối tươi tốt, phong cách cổ kính, ngay cả trong
mùa đông, quang cảnh ở đây cũng rất đẹp và yên tĩnh.
Chỉ có điều giá cả ở đây vô cùng đắt đỏ, nhưng Trần Dụ Thái đã chọn nơi này, Đàm
Bân chỉ có thể bảo thư ký đặt bàn trước. Lúc sắp tan ca, cô xuất phát
trước để quan sát một lượt. Thấy mọi thứ đều ổn, cô thở phào nhẹ nhõm,
ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Trình Duệ Mẫn: “Tối nay em đi ăn với khách
hàng, anh đừng đợi em, ngủ sớm đi nhé!”
Trình Duệ Mẫn hỏi: “Với ai?”
Đàm Bân trả lời: “Nói với anh sẽ làm anh đau lòng, em không nói!”
Anh không thèm để ý đến cô nữa, khiến Đàm Bân sốt ruột chờ tin nhắn của anh đến nỗi không chịu được, lại gửi cho anh một tin nhắn: “Sao anh không
hỏi nữa?”
Trình Duệ Mẫn trả lời: “Tùy em, muốn làm gì thì làm.”
Đàm Bân tức giận giậm chân, nhưng lại không thể trút giận lên chiếc điện thoại, đành nhắn lại hai chữ: “Chết đi.”
Đàm Bân đang đứng ngóng ngồi trông thì Trần Dụ Thái đến.
Thực ra anh ra chưa nhiều tuổi lắm, tính ra còn ít hơn Điền Quân một tuổi,
đều là những sinh viên tốt nghiệp sớm nhất sau khi vừa mới khôi phục
hình thức thi đại học trước năm 80.
Nhưng bởi vì Trần Dụ Thái có nước da hơi sẫm, dáng người nhỏ gầy nên trông có vẻ già trước tuổi, nếu chỉ nhìn qua, nhiều người có thể