
Anna, sao tự nhiên lại nói vậy?” Làm con
gái ông trở nên thất thần thế này chỉ có thể là Dương Duệ, Vu Chấn biết
Dương Duệ đã đến tìm Anna, nhưng ông không biết chúng nói với nhau những chuyện gì. Theo tình hình hiện tại mà nhận định, chắc chắn câu chuyện
về một vấn đề nào đó ngoài sức tưởng tượng, nếu không thì không có
chuyện cô con gái luôn luôn tỏ ra hoạt bát vui vẻ trước ông lại trở nên
trầm ngâm thế này.
Đôi môi phơn phớt hồng của Anna mỉm cười, cô nhướn mày hỏi: “Daddy, có phải nếu muốn duy trì một cuộc hôn nhân thì đứa con là một nhân tố rất quan
trọng phải không?”
“Đúng.” Không muốn lừa gạt con gái, Vu Chấn trả lời thật với lòng mình, ông
cũng nhanh chóng đoán ra câu trả lời của riêng mình. Khuôn mặt trắng
bệch của cô con gái làm cơn giận khó lắm mới kìm được xuống của ông lại
bắt đầu bốc lên nghi ngút, ông không nghĩ Dương Duệ lại thâm như vậy
đâu. Sau khi chúng kết hôn, Anna đã nhắc đến chuyện muốn mạo hiểm sinh
con không chỉ một lần, lần nào lần nấy Dương Duệ đều nói sức khỏe của
Anna không thích hợp với chuyện sinh nở nên từ chối, nó còn thể hiện là
không có con cũng không sao. Lúc đó, Vu Chấn cảm động lắm, con gái ông
mà sinh con sẽ nguy hiểm cho nó không nói làm gì, đứa trẻ sau này rồi
cũng sẽ có nguy cơ mắc bệnh di truyền từ mẹ rất cao.
Chắc chắn hôm nay cậu ta đã nói chuyện con cái với Anna, chứng tỏ không phải là không muốn, mà là đã nghĩ đến chiêu chí mạng từ rất lâu rồi. Với
tình trạng sức khỏe hiện tại của Anna, có con là chuyện không thể. Trước nay chỉ có ông đi lợi dụng người khác, bây giờ đến lượt con gái ông bị
cậu ta lợi dụng, tội lớn không thể tha.
“Anna, sao tự nhiên con lại nói chuyện này?” Đầu Vu Chấn nóng bừng bừng như
bốc hỏa, nhưng trước mặt con gái ông ta kiềm chế rất giỏi.
“Con chỉ cảm thấy mình không thể sinh con là chuyện rất đáng tiếc. Mà kể cả
con có liều mạng sinh lấy một đứa thì con con cũng rất dễ bị bệnh giống
con. Con tuyệt đối không muốn sau nay con của con sẽ khổ như con, ngày
nào cũng phải uống thuốc, bệnh viện là nơi thường xuyên phải đến nhất,
con không muốn vậy đâu. Daddy, đưa con về Úc đi, con muốn về nhà.”
“Con không muốn Dương Duệ về Úc cùng mình sao?”
Mùi xì gà quen thuộc xông vào mũi, Anna cố kiềm chế không để nước mắt trào
ra, cô nở một nụ cười nhạt tựa như một đóa hoa sắp tàn: “Vốn dĩ anh ấy
không thuộc về con. Daddy vừa nói rồi còn gì, chuyện có con hay không
rất quan trọng để duy trì một cuộc hôn nhân. Số con không thể có con
được, cuộc hôn nhân này không thể viên mãn vẹn toàn, và cũng không có
hạnh phúc. Daddy, để cho anh ấy đi đi, đưa con về Úc đi, sau này con chỉ cần có ba ở bên cạnh con thôi.”
“Con gái ngốc, Daddy không thể ở bên con cả đời được.”
Nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, Vu Chấn nhớ tới ý kiến lúc trước của Helen, vốn dĩ vẫn còn chút do dự, nhưng đến lúc này rồi thì phải quyết định hành
động thôi. Ông không muốn nhìn con gái mình đau khổ sống cả đời cô độc,
càng không thể dễ dàng cho Dương Duệ bỏ đi như vậy được.
“Không có con thì có thể nhận con nuôi, chẳng phải trước kia con vẫn hay mang
quà đến mấy cô nhi viện sao? Về đến Úc, ba sẽ lập tức cho người đến cô
nhi viện làm thủ tục nhận con nuôi, có được không? Nếu con thích, chúng
ta có thể nhận mấy đứa cũng được. Như vậy, sẽ có người ở bên con. Còn về chuyện hôn nhân viên mãn vẹn toàn hay không, Anna à, nói thật cho ba
biết, đây có thật sự là suy nghĩ của con không…?”
“Nhận con nuôi với sinh con không giống nhau, nhất là… ba biết không, nhiều
khi đàn ông còn thích có con hơn cả phụ nữ, muốn có đứa con của chính
mình ấy.”
“Không có con cái thì hôn nhân không viên mãn vẹn toàn, là Dương Duệ nói vậy phải không?”
“Câu này… điều này không sai mà Daddy.”
Cảm nhận được giọng điệu lạnh băng của bố, Anna vội vội vàng vàng lau ngay
giọt nước mắt vừa trào ra, nũng nịu ôm lấy cánh tay ông năn nỉ. Để con
gái được vui, bố có thể làm bất cứ chuyện gì cho con. Thế nhưng, khi đối mặt với những việc trọng đại đích thực trong đời, cô không thể ngăn cản được bất kỳ quyết định nào của ông. Rõ ràng là chuyện của Dương Duệ
không chỉ là việc con cái, không chỉ là mối quan hệ cả đời với cô, mà
còn liên quan đến danh dự của ông.
Đúng thế, danh dự.
Lạnh lùng hừ lên hai tiếng, Vu Chấn nắm tay con gái, nghiêm giọng nói:
“Không sai? Khi cưới con nó đã biết rất rõ là con khó có con rồi.”
Chưa bao giờ thấy bố hung hãn như vậy, Anna nhọc lòng phân bua:
“Anh ấy cưới con không phải xuất phát từ tình yêu thật sự trong lòng, mà là vì cái gì thì ba biết rồi mà.”
“Thật sao?”
Vu Chấn gạt tay con gái ra, đứng lên, đi sang ngồi bên chiếc ghế sô pha
đối diện, rút thêm một điếu xì gà nữa ra hút, ánh mắt ông sâu thẳm như
đại dương: “Anna, ba nói rõ cho con biết, tuyệt đối không bao giờ ba có
thể cho phép kẻ làm tổn thương con gái của ba được như ý của nó. Chẳng
phải nó muốn được sống cùng Tô Tiểu Lương phải không, được thôi, để xem
số nó có được như vậy không. Bọn họ đều không sợ chết, nhưng cái chết
không phải là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất trên đời này đâu.”
Vu Anna