
u ý nghĩa những câu nói của Tô Tiểu Lương, mà là, anh không thể nào
hiểu được. Hoặc có thể nói, anh không cam tâm.
Bờ môi tím tái không còn một giọt máu run rẩy mãi không thôi, phải một lúc lâu sau anh mới có thể kiểm soát được chúng, mang ánh mắt tối đen như
màn đêm, đau thương phủ kín mặt, anh nói:
“Em không dám đánh cược? Chẳng lẽ trong mắt em, tình yêu của chúng ta chỉ là một cuộc cá cược?”
“Tình cảm thì không phải, nhưng tương lai của anh và em thì đúng là thế.”
Trái tim đã đau đến tê dại, Tô Tiểu Lương ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá,
những lời chua cay cô cũng đã nói thẳng ra hết rồi, ánh mặt trời rọi đến chiếc áo khoác màu trắng trên người cô, phản chiếu một thứ ánh sáng nhè nhẹ lên khuôn mặt lạnh tanh của cô, tỏa ra một vẻ đẹp làm người ta phải giật mình. Nếu không phải do đã suy nghĩ và chuẩn bị kỹ cho những tình
huống có thể xảy ra cho cuộc nói chuyện ngày hôm nay, thì cô tin là mình đã gục ngã trước những đau đớn đang tỏa ra từ con người Dương Duệ kia
rồi. Cho dù là một cuộc cá cược thật, thì cô cũng nguyện mang hết vốn
liếng của cô ra để đặt cược cho anh, cô tin chắc chắn Dương Duệ sẽ là
người thắng cuộc.
Thế nhưng, cô không thể.
Nói cho cùng, nguyện làm gì đó với có thể làm được hay không vẫn là hai phạm trù khác nhau.
Cánh tay ôm chặt trên vai cô buông xuống, vẽ ra một đường gấp khúc đau khổ
trong không trung, Tô Tiểu Lương nhìn thấu hết, trái tim cô tan nát.
Với những hiểu biết của cô về Dương Duệ, cô biết, câu nói của mình vừa đẩy
anh xuống đáy vực sâu. Người đàn ông này cũng có lòng kiêu hãnh cao như
mình, cũng có những dao động cực độ trong linh hồn, vì vậy mới hiểu thấu lòng nhau, mới thương cảm lẫn nhau. Và cũng vì thế, cô biết làm thế nào mới có thể vung dao cắt đứt được cuộc tình này trong thời gian ngắn
nhất có thể: Hiểu rõ về nhau, điều đó có nghĩa là cô biết rõ điểm yếu
của Dương Duệ là gì, không phải sao?
“Em, rốt cuộc em muốn nói gì?” Cuối cùng thì câu hỏi anh không muốn hỏi nhất cũng phải thốt ra khỏi miệng, Dương Duệ mệt mỏi tựa vào thành ghế, sắc
mặt tối tăm như màn đêm.
“Chia tay thôi.”
Có cơn gió nhẹ thổi qua, mặt hồ khẽ gợn sóng, một vài chiếc lá lìa cành
đong đưa theo làn gió lạnh ngắt, rồi đáp xuống trước mũi giày Tô Tiểu
Lương.
Chiếc lá mang thứ màu xanh đậm chen lẫn chút vàng nhạt, có thể nhìn thấy rõ từng đường vân già nua trong chiếc lá đó.
Con người đúng là có khác gì chiếc lá này đâu?
Được sống trên cành cây chính là khao khát của nó, và cũng là vì có khao
khát như vậy nên mới có thể sống được, thế nhưng ai mà biết được có cơn
gió từ đâu thổi đến, khao khát bị dập tắt, không thể không lìa cành mà
cuốn theo chiều gió.
“Mấy hôm nay em vẫn suy nghĩ, đồng ý bỏ trốn cùng anh rồi liệu em có hối hận hay không, nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không thể đưa ra câu trả lời. Hơn nữa, nói thật là đêm hôm đó khi chúng ta không kịp ra sân bay để bay đi Anh, em lại thấy trong lòng mình có cảm giác như được thở phào nhẹ
nhõm. Có lẽ, khả năng là em sẽ hối hận đấy. Là một người phụ nữ yếu
đuối, sống trong cảm giác bấp bênh sợ hãi ở đất nước xa xôi, nơi đất
khách quê người ấy, em sợ mình không có đủ dũng khí để chịu đựng được.
Huống hồ em còn không yên tâm về Tiểu Lãng, còn không nỡ rời xa thành
phố em đã sống trong mười năm nay. Từ ngày chúng ta trở lại với nhau đến nay, đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện ngoài sức chịu đựng của em,
bao gồm cả việc Anna tự sát. Có lẽ sự chia ly sáu năm trước thực sự đã
là phán quyết cuối cùng không cho chúng ta được cùng đi chung trên một
con đường, có muốn quay đầu lại cũng không thể đạt được điều gì.”
“Vậy em có nghĩ cho anh không? Nhóc, sáu năm trời không có em ở bên cạnh anh đã sống rất khổ sở, chẳng lẽ em muốn để anh đau khổ cả đời sao?”
“Em có nghĩ.”
Hơi nước dần tích tụ trên khóe mắt Dương Duệ, anh chưa bao giờ tưởng tượng
trên đời lại có những thứ cảm giác sợ hãi và khó khăn như lúc này.
Nếu Tô Tiểu Lương đã quyết ý rời bỏ anh, thì chắc chắn anh không thể níu kéo cô ở lại được.
Điều này, anh là người hiểu hơn bất kỳ ai, không ai có thể hiểu được sự rắn rỏi trong con người cô hơn anh.
“Em đã nghĩ về anh, chỉ là, sáu năm không có em, anh vẫn sống; sáu năm
không có anh, em vẫn sống; chí ít, chúng ta vẫn còn được sống ở trên
đời. Nhưng nếu không có anh ở bên cạnh, Anna sẽ không sống được. Hơn
nữa, nếu em và anh chung sống với nhau, thì em, thậm chí là đứa con
trong tương lai của em cũng khó mà có con đường sống tiếp. Xin anh hãy
cho em biết, rốt cuộc là muốn tiếp tục đau khổ hay để tất cả cùng chết?
Bố mẹ em đã mất quá sớm, Tiểu Lãng thậm chí còn không mang dòng máu nhà
họ Tô, cả nhà chỉ còn lại có một mình em. Em không thể chết và cũng
không muốn chết. Những câu này có thể là rất dung tục, nếu anh khinh
thường em thì cứ khinh thường.”
“Khinh thường? Bây giờ người anh khinh thường nhất chính là bản thân mình.”
Dương Duệ tự tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ, anh hoàn toàn không thể kéo
lại bất cứ lời nào của cô ấy. Thân là một thằng đàn ông, lại để cho
người phụ nữ mình yêu thương phải nó