
au cô chính là Hạ Thần. Đã hơn
nửa năm trôi qua, càng ngày tính tình anh càng ôn hòa và hiền dịu hơn,
tưởng như đôi mắt cong cong lưỡi liềm của anh chính là hiện thân đặc
trưng cho cái nhìn sáng suốt và sâu sắc nhất trong đời.
Ra khỏi sân bay, ánh mặt trời nghiêng nghiêng kéo bóng người trải dài ra
đến cực độ. Mùa hạ ở đây, thời gian dành cho ban ngày rất dài và đêm đến khá muộn.
Trong khuôn mặt mộc không son phấn, Tô Tiểu Lương ngước mắt nhìn về ánh hào
quang rực rỡ cuối chân trời, đôi mắt long lanh của cô nheo lại tạo thành một khe hở cong vút, trái tim bình lặng như không thể bình lặng hơn
được nữa của cô chợt dậy lên những con sóng lăn tăn lâu rồi chưa gặp
lại: Ai-len, tôi đến đây. Bạn có biết rằng, suýt chút nữa bạn đã trở
thành bến đậu cuối cùng trong cuộc đời tôi không, nếu tất cả thành sự
thật, thì có lẽ tôi đã có một mái nhà nhỏ màu xanh da trời kết hợp với
màu be rồi đấy, đã có một người chồng đồng cảm, yêu thương và nâng niu
tôi rồi đấy, cũng có thể sẽ có những đứa con đáng yêu hoạt bát lắm đấy.
Thế nhưng, cuối cùng thì bạn cũng chỉ là một người bạn đi ngang qua đời tôi mà thôi. Chỉ được đi ngang qua bạn mà thôi, đó không phải là lỗi của ai khác, mà chính là tôi, tôi không thể không mắc lỗi.
Cách cô vài bước chân, Hạ Thần không thể rời mắt khỏi cô, thế nhưng, anh
cũng không muốn khuấy động mạch suy tư trầm lắng của cô lúc này.
Từ ngày Dương Duệ đi khỏi, cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Sau
khi đắn đo, cân nhắc, cuối cùng cô quyết định quay trở về ECO làm Tổng
giám đốc phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, dường như tất cả
lại quay trở lại vạch xuất phát. Vị trí càng cao, công việc của cô lại
càng bận, có lẽ Hạ Thần chính là chút tàn tích ấm lòng cuối cùng sau khi cơn bão đi qua. Bất kể là ở đâu, bất kể là có bận đến thế nào, nhưng cô vẫn luôn nhận được những tin nhắn, cuộc điện thoại hết sức tinh tế và
chu đáo từ anh, thậm chí là những sự quan tâm ngoài mong đợi dành cho
cô. Những điều này đối với cô không phải là không có sự cảm động tồn tại trong lòng, mà là cô không hiểu liệu sự cảm động này có thể được coi là rung động hay không. Nói ở một mức độ nào đó, tình trường của cô có vẻ
như tương đối phong phú, có những tình tiết biến động hết sức gay cấn.
Nhưng nhìn từ một phương diện khác, lộ trình tình cảm của cô lại rất đơn giản, ngoài Dương Duệ ra, cuộc đời cô không còn dấu tích của bất kỳ
người đàn ông nào khác.
Vì vậy, cô không thể nào nhận ra rốt cuộc mình đang ấp ủ thứ tình cảm như
thế nào với Hạ Thần, cảm kích thì là đương nhiên rồi, liệu có chút nào
gọi là yêu chưa?
Cô đã từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng Hạ Thần vẫn bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi hết sức êm đềm và chờ đợi trong kiên định.
Bất kể cô có để tâm hay không, anh vẫn chờ đợi, đây chính là điều đáng quý, đáng trân trọng nhất ở anh.
Theo lời khuyên của Hạ Thần và Tiểu Lăng, cuối cùng con người quanh năm cắm
đầu cắm cổ vào công việc của cô đã đồng ý sắp xếp thời gian xin nghỉ
phép theo chế độ nghỉ phép hàng năm. Vừa hay Hạ Thần cũng đang trong
thời gian nghỉ hè, anh đề nghị ba người cùng nhau đi du lịch cho khuây
khỏa, nhưng Tiểu Lăng càng ngày càng hiểu biết, lấy cớ bận làm thêm và
luyện tập mà từ chối đi cùng. Chuẩn bị cho chuyến du lịch này, Hạ Thần
đã đến hỏi xem cô muốn đi đâu, cô đã nghĩ rất lâu và cuối cùng nói ra
hai tiếng: Ai-len.
Chợt nhận ra lựa chọn này rất dễ khiến Hạ Thần không được thoải mái, cô định đổi ý, nhưng Hạ Thần đã đáp lời đồng ý với cô bằng giọng điệu dịu dàng
nhất:
“Được, đi Ai-len nhé, anh biết nơi đó có ý nghĩa thế nào với em, đổi lại nếu là anh, anh cũng muốn đến đó xem sao.”
Không biết điều này có được coi là “yêu em yêu cả đường đi lối về” như người
ta vẫn nói hay không, nhưng cô hiểu rất rõ tình yêu của người đàn ông
này có sức bao dung sáng ngời nhất so với bất kỳ nơi nào trên đời.
Cảnh tượng trong nửa năm trời thoáng vụt qua trước mắt, bỗng đâu cô ngược
gió để ngoảnh đầu lại, nhoẻn miệng cười với anh một nụ cười rạng rỡ như
hoa nở:
“Hạ Thần, điểm đến đầu tiên của chúng ta là ở đâu?”
“Đương nhiên là Blue Lagoon (Eo Biển Xanh). Gió hơi to rồi đấy, chúng ta đến khách sạn trước kẻo bị lạnh.”
Đến tới khu trung tâm 101 của thành phố, một tòa biệt thự mang phong cách
cổ châu u lặng lẽ đứng trong màn đêm lạnh lẽo, không đủ nguy nga nhưng
có đủ hào hoa phú quý.
Những tác phẩm hội họa trên thủy tinh đầy màu sắc làm khách sạn có đủ hơi
hướng nhân văn, Tô Tiểu Lương nhanh chóng bị cuốn hút bởi phong cách của khách sạn này, nhân lúc Hạ Thần đang làm thủ tục Check-in, cô dạo một
vòng ngắm nghía. Hai người vừa thưởng thức vừa xuýt xoa tán tụng trên
đường đi nhận phòng, đến khi vào đến phòng, Hạ Thần trao trả cô va li
hành lý rồi hình như không định ở lại mà quay ra cửa phòng, nhẹ nhàng
nói: “Chuyến bay dài như vậy chắc chắn là em đã rất mệt rồi, tối nay ngủ sớm một chút đi, anh ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh nhé.
Sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”
Hai tay đút trong túi áo khoác, Tô Tiểu Lương cúi đầu nhìn xuống mũi giày
của chín