
vào dịp cuối tuần, tại sao lại không nghe máy chứ?
Hiểu Khê cảm thấy hơi nghi hoặc, cuối cùng, đành quyết định bỏ qua việc
hỏi thưm Nguyên Kiệt mà trực tiếp lên mạng tra tìm thông tin.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Nguyên Kiệt gọi điện thoại lại.
“Xin chào, thật ngại quá, lúc nãy tôi đang giặt quần áo nên không nghe thấy
tiếng chuông điện thoại. Xin hỏi, cô gọi điện cho tôi có việc gì không?”
Chỉ có mỗi vấn đề quyên góp quần áo làm từ thiện mà hai người “buôn bán”
đến hơn nửa tiếng đồng hồ. Những việc như quần áo sẽ quyên góp đến đâu,
tặng cho những người ở vùng nào, tình hình sinh sống của người dân ở đó
ra sao, Nguyên Kiệt đều nói vô cùng cặn kẽ.
“Trời đất, sao anh
lại có thể nắm rõ đến vậy chứ?”. Anh không thể nhìn thấy ở đầu dây bên
này, Hiểu Khê đang ngoác miệng ra hình chữ O vì kinh ngạc.
“Từ nhỏ gia cảnh của tôi đã nghèo khó, cho nên tôi hiểu cái cảm giác mong muốn được giúp đỡ đó.”
…
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại này, Hiểu Khê không còn chút ác cảm nào
với Nguyên Kiệt nữa. Thứ nhất, anh ta nói mình vừa giặt quần áo. Thứ
hai, không ngờ anh ta có thể nắm vững các thông tin về quyên góp từ
thiện đến vậy, điều đó chứng tỏ Nguyên Kiệt là một con người có thiện
tâm, bình thường rất hay quan tâm đến vấn đề này. Thứ ba, hoàn cảnh gia
đình khó khăn của anh ta đã khiến cô động lòng. Hoặc giả còn có nhiều
yếu tố khác nữa mà chính bản thân cô cũng không biết.
Sau khi đem quần áo đi làm từ thiện, trên đường về nhà, Hiểu Khê cảm thấy trong
lòng vô cùng thoải mái. Những thứ không cần thiết với mình nhưng lại đem đến chút ấm áp giữa trời đông giá rét cho người khác, khiến cô thực sự
vui sướng, tự hào.
“Em có thể cho Nguyên Kiệt nick của em không?
Để sau này, có vấn đề gì không hiểu thì em có thể hỏi anh ấy. Không thể
thành người yêu thì làm bạn bè, cũng không tệ đâu. Nói không chừng vào
thời khắc quan trọng, anh ấy lại giúp đỡ được mình cũng nên”. Giai Hân
bảo.
Đúng là một người theo chủ nghĩa thực tế!
“Được thôi, làm bạn bè có lẽ cũng không tệ chút nào, những điều khác thì không nên cưỡng cầu”. Hiểu Khê thầm nghĩ.
Ngày tiếp theo, Trần Nguyên Kiệt đã xuất hiện trong danh sách liên hệ MSN của cô.
Gần đến giờ tan sở, Hiểu Khê nhận được tin nhắn MSN của Nguyên Kiệt.
“Avatar của cô trông rất đẹp!”
“Ha ha, cảm ơn anh!”
“Tấm ảnh này cô chụp ở đâu thế? Hình như không phải ở trong nước.”
“Vâng, là ở trên một hòn đảo của nước Pháp.”
“Cô đã đi rất nhiều nơi rồi đúng không?”
“Ừm, trước đây tôi đi theo cấp trên nên cũng đi được đến khá nhiều nơi.”
“Cô thích nhất thành phố nào?”
“Prague”. [Thủ đô cộng hòa Séc'>
Đây chính là thành phố trong mơ của Hiểu Khê. Prague, thành phố đẹp nhất
Châu Âu! Ở đó có Milan Kudera, Franz Kafka, ngoài ra còn có bộ phim The Unbearable Lightness of Being nổi tiếng. [Milan Kudera: Tiểu thuyết gia nổi tiếng người Tiệp Khắc, Franz Kafka: Tiểu thuyết gia nổi tiếng người Áo'>
“Thế còn những thành phố ở Trung Quốc?”
“Bắc Kinh.”
“Còn Quảng Châu thì sao?”
“Không chút cảm giác gì, nếu như tôi rời khỏi Bắc Kinh thì nhất định sẽ tới Châu Âu hoặc Bắc Mĩ sống”.
Hiểu Khê rất thích cuộc sống sôi động của Bắc Kinh, cũng như rất thích cảm
giác ngọa hổ tàng long ở đây. Đương nhiên cô cũng không hề che giấu sự
sùng bái ngoại quốc của mình.
Hiểu Khê nghĩ gì nói đấy, cũng
chẳng hiểu tại sao Nguyên Kiệt lại hỏi mình câu “có thích Quảng Châu hay không?”. Cô cũng chẳng muốn đoán xem anh đang nghĩ những gì. Đó chính
là bản thân cô, không cần phải giả tạo, diễn xuất gì hết. Sự thật là
vậy, nếu như phải rời khỏi Bắc Kinh, cô nhất định sẽ đến Châu Âu hoặc
Bắc Mĩ. Từ trước đến nay, Hiểu Khê không có chút cảm giác gì với Quảng
Châu hết, luôn luôn cảm thấy đó là một thành phố phồn vinh nhưng tình
hình trị an vô cùng phức tạp. Ở thành phố đó có rất nhiều người giàu có, nhiều nhà xưởng gia công, ngành nghề tình dục cũng vô cùng phát triển,
người các tỉnh khác cũng đến đó làm ăn rất nhiều. Đối với những người ở
ngoại tỉnh mà nói, Quảng Châu là nơi vô cùng thích hợp để phát triển sự
nghiệp, bởi vì chỉ tính riêng một vùng Đông Hoàn, các công xưởng cần
xuất nhập khẩu đã nhiều như nêm.
“À, các thành phố Châu Âu tôi
vẫn chưa đến thăm nghiêm túc lần nào, tôi muốn dành để sau này đến tham
quan cùng với bà xã của mình.”
“Ha ha, sợ rằng tôi không có phúc
phận đó rồi. Vậy hi vọng anh sớm tìm được người vợ như ý nhé!”. Hiểu Khê gửi kèm theo một biểu tượng mặt cười, lấy lí do tan sở để offline.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là không biết phải nói gì với anh nữa. Anh ta nói muốn cùng người vợ tương lai đi thăm thú các thành phố Châu Âu,
lẽ nào cô lại hỏi tiêu chuẩn người vợ tương lai của anh ta là gì chắc?
Hiểu Khê thầm nghĩ, bản thân mình không cần thiết phải hỏi câu đó. 1.7 Rốt cuộc thì em muốn tìm một người đàn ông như thế nào?
“Phụ nữ luôn luôn muốn tìm được một người đàn ông mình yêu hay chí ít cũng
phải mạnh mẽ và giỏi giang hơn mình. Những người đàn ông như thế hầu
hết đều ở trên cao, đến chỗ kiễng chân còn chẳng đủ, mà cho dù có đủ thì cũng phải tranh giành, đánh