
i thẳng Ngũ di thái là “Phu nhân”,
điều này chứng tỏ Nghiêm gia coi trọng Ngũ di thái, cũng không coi nàng
như thiếp mà đối xử.
Các nàng không rõ Nghiêm gia đầu óc không
bình thường, đột nhiên dịu dàng với Ngũ di thái như thế. Nhưng cho dù
thế nào, thê thiếp được trượng phu yêu mến là việc tốt nên hai nàng cũng thuận lý thành chương đổi giọng gọi nàng một tiếng “Phu nhân”.
Đối với việc Thủy Dao mạo danh, cho dù gọi nàng là Ngũ di thái hay phu nhân cũng không có gì sai, bởi vì điều này cũng không thể thay đổi sự thật
là nàng đúng là tiểu thiếp thứ năm được nạp vào.
Nàng nghĩ muốn cự tuyệt nhưng kì lạ là Tiểu Song và Thanh Hà không biết hưng phấn cái gì, liên tục thúc dục nàng đi.
“Đi thôi.” Mặc Thanh Vân duỗi bàn tay to ra, cầm bàn tay nhỏ của nàng, lôi nàng dậy cùng nàng ra cửa phòng.
Liên Thủy Dao bất đắc dĩ đành phải nhận mệnh đi theo Nghiêm Phách Thiên, kì
thật nàng vô cùng không muốn, bởi vì bản thân chưa từng nghĩ tới muốn
dung nhập vào đại gia đình này, chỉ muốn một mình lẳng lặng ở Mai viện,
chờ đợi cơ hội báo thù.
Nàng vẫn cho rằng một khi bản thân báo
thù được rồi sẽ tìm một thời cơ thích hợp để rời khỏi Nghiêm phủ, sau đó đi thật xa, tìm một chỗ ẩn cư hoặc xuất gia, sống một cuộc đời, tuyệt
không nghĩ đến việc cả đời ở trong Nghiêm phủ giúp chồng dạy con.
Biết quá nhiều người chỉ nhiều phiền não hơn, một khi giữa người với người
có tình cảm sẽ lưu luyến không rời, khi ra đi cũng sẽ không thể nào đi
thanh thản được, nên nàng cố hết sức tránh chạm mặt với những người
khác, hơn nữa nàng cũng không muốn gặp bốn tiểu thiếp khác của Nghiêm
Phách Thiên.
Thê thiếp tranh giành, từ xưa đến nay có thể tránh nàng liền tránh.
Cho dù nàng không để ý thì bốn tiểu thiếp khác cũng không vui vẻ gì khi
nhìn thấy nàng, dù sao cũng không có nữ nhân nào hào phóng chia sẻ
trượng phu của mình.
“Thật sự không cần phiền toái như vậy, ta
chỉ là một tiểu thiếp, hà tất phải điều động mọi người đến vì ta mà dùng bữa ở Thiện Đức phòng như vậy chứ.”
Nàng cố gắng thuyết phục
Nghiêm Phách Thiên, hi vọng có thể xua đi ý định của hắn. Nàng thật sự
không muốn gặp những người khác chút nào. Nhưng tay nàng bị hắn nắm rất
chặt, đã cố gắng vùng ra vài lần nhưng không được, dọc đường có vài hạ
nhân đang nhìn cũng không nên lôi lôi kéo kéo làm trò cười cho kẻ khác.
“Ngươi đi thì đi đi, đừng cứ nắm tay ta mãi, để người khác nhìn thấy không tốt.” Nàng tức giận oán hận.
Mặc Thanh Vân mới không cho nàng cơ hội cự tuyệt, bàn tay to càng nắm chặt hơn.
“Có gì không tốt chứ? Phu thê nắm tay là chuyện kinh thiên nghĩa địa
(chuyện đương nhiên), huống chi con dâu xấu rồi cũng phải gặp mẹ chồng.
Nàng yên tâm, không có mẹ chồng, chỉ cần gặp mặt vài người quan trọng là được.” Trong đáy mắt hắn có ý cười, hôm nay càng đặc biệt gợi cảm,
nàng nhìn không khỏi ngực đập thình thịch.
Sao lại như thế? Chẳng qua mới chỉ cùng giường một đêm, nàng lại có thể như nai con đập loạn với hắn sao?
Nghe đến gặp người quan trọng, nàng không nhịn được khẩn trương, thật đúng
là con dâu xấu gặp mẹ chồng thì không yên. Những người quan trọng kia
khẳng định có đại tổng quản Mặc Thanh Vân. Nghĩ đến lần trước không
thoải mái với Mặc Thanh Vân, trong đầu không nhịn được hiện ra gương mặt lạnh lùng của Diêm vương, lại còn phải đi gặp vị Mặc tổng quản khó chơi kia, nàng không nhịn được giãy dụa, còn phải khép nép cầu khẩn hắn.
“Không cần chính thức như thế này, bình thường gặp gỡ thì giới thiệu cũng không muộn mà, không cần phải bây giờ được không?”
Hắn quay đầu lại, vẫn bộ dạng bỡn cợt đáng ghét, gương mặt vui vẻ: “Sao thế? Nàng thẹn thùng?”
Nàng sầm mặt, lớn tiếng phủ nhận. “Mới không phải, ta chỉ là cảm thấy phiền
toái không cần thiết thôi, không phải ngươi bề bộn nhiều việc sao?”
Chẳng qua là mới cầu xin hắn một chút, hắn liền lên mặt, đáng ghét!
Mặc Thanh Vân nhường mày, ánh mắt có chút hồ nghi và một chút sâu xa nhìn chằm chằm nàng.
“Làm gì đó?” Nàng trừng mắt hắn, không rõ mình có chỗ nào không bình thường, có cần phải nhìn nàng không chớp mắt như vậy không?
Hắn ra vẻ bừng tỉnh ngộ. “Ta hiểu mà.”
“Hiểu cái gì?” Nàng nhíu mày, không đầu không đuôi, có huyền cơ gì chứ?
Mặc Thanh Vân dừng bước, ghé mặt lại gần, khóe miệng mang một chút ý cười xấu xa.
“Nàng không muốn nhin thấy bốn vị phu nhân khác phải không?”
“Không phải.” Nàng một mực phủ nhận, bởi vì biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Ta đã hiểu, nàng sợ nổi máu hoạn thư lên, nên không muốn đi với ta gặp mọi người.”
“Nói bậy, ta mới không ăn dấm chua.” Nàng không nhịn được buồn bực, tuyệt
đối không thừa nhận chính mình uống dấm, vì hắn? Không đời nào!
“Nếu không, vậy thì chứng minh cho ta xem, đi thôi.” Mặc Thanh Vân lôi kéo
nàng, tiếp tục đi tới Thiện Đức phòng, mà nàng đành phải không cam tâm
tình nguyện đi theo, tức hắn cười ngông cuồng mà lại không thể làm gì
hắn.
Cuối cùng, nàng vẫn đi Thiện Đức phòng, người bên trong đã
sớm chờ từ lâu. Khi Mặc Thanh Vân đóng giả Nghiêm Phách Thiên nắm tay
Liên Thủy Dao bước vào thì tất cả mọi người đều đứng lên nghênh tiếp