
bọn họ.
Trong phòng ăn đặt một cái bàn dài, hai bên bàn mỗi bên đứng một loại người.
Đứng bên trái là bốn nam tử khôi ngô rắn rỏi, tài giỏi khác nhau. Còn đứng
bên phải là bốn giai nhân dung mạo xuất sắc, duyên dáng dễ thương. Khi
Liên Thủy Dao và Nghiêm Phách Thiên đi vào phòng ăn, tầm mắt tám người
này đều tập trung lên người nàng.
Trong mắt mọi người tỏa ra kinh diễm, đánh giá đại mỹ nhân trước mắt, cực kì tự nhiên, mỹ lệ của Liên
Thủy Dao làm cho bọn họ giật mình.
Đây cũng là lần đầu tiên Liên
Thủy Dao nhìn thấy bốn vị tổng quản. Nghe nói Nghiêm Phách Thiên có năm
thủ hạ đắc lực, Mặc Thanh Vân, Lý Mộ Bạch, Vu Đàn Ngọc, Hướng Bất Ngữ
cùng Nhạc Tử Khiêm, năm người này quản lý giang sơn sự nghiệp Nghiêm
phủ, giúp Nghiêm Phách Thiên gây dựng bờ cõi sự nghiệp. Nàng nhịn không
được tò mò đánh giá bọn họ, sau đó lại nhìn qua bên phải, vậy bốn mỹ
nhân kia hẳn là bốn vị di thái rồi.
Tất cả bốn di thái đều là mỹ
nhân, các nàng đang tò mò đánh giá mình, Liên Thủy Dao vốn tưởng rằng sẽ phải nhận lấy ánh mắt thù địch nhưng khóe miệng của bốn mỹ nhân đều
cười mỉm, trong đôi mắt đẹp lộ ra thiện ý, không có một chút ánh mắt đối địch của thê thiếp gặp nhau.
Nàng lễ phép gật đầu với bọn họ, lập tức nhận được các nàng ấy tươi cười hoan nghênh, cũng hồi lễ lại với nàng.
Nhiều cảm giác kì diệu, là ảo giác sao? Nàng cảm thấy dường như những người này cực kì chờ mong nhìn thấy nàng.
Nhưng trong những người này thiếu một mình Mặc Thanh Vân khiến nàng lặng lẽ
thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy kì quái, vì sao hắn lại không có
mặt? (vì anh đang ở cạnh chị rồi )
Trời sinh voi sinh cỏ, dù sao cũng đã đến đây, an vị ăn hồng môn yến thôi, hi vọng những tươi cười này không phải giả tạo.
Nàng vừa nghĩ vừa tìm chỗ mình ngồi, phát hiện chỗ ngồi của nữ quyến không có ghế trống.
“Ta ngồi ở đâu?” Nàng hỏi Nghiêm Phách Thiên.
“Ở đó.” Mặc Thanh Vân chỉ vào một cái ghế chủ tọa khác, sau đó nắm tay nàng đi tới vị trí chủ tọa. (ở TQ thì thường có 1 cặp ghế chủ tọa của gia chủ và gia mẫu)
Trong lòng Liên Thủy Dao kinh ngạc, cái ghế chủ tọa khác kia là để cho nàng?
Nàng vội vàng kéo hắn, tốt bụng nhắc nhở: “Ta nên ngồi ở ngoài rìa, không phải sao?”
Trong danh gia vọng tộc, chỗ ngồi của thê thiếp đều có quy củ, nàng đứng thứ
năm, bối phận nhỏ nhất, theo lý thì phải ngồi ở vị trí sát cạnh bàn, chứ không phải chủ vị bên cạnh Nghiêm Phách Thiên.
“Không, nàng ngồi ở đây.” Hắn ra lệnh, muốn nàng ngồi bên cạnh, lại còn đưa tay lên vai nàng, ấn nàng ngồi xuống.
Nàng lắc đầu. “Ta không muốn phá hư phép tắc.” Nàng cũng không hi vọng làm
người khác nói xấu, cũng không muốn chọc người khác ghen tị.
“Phu nhân, người cứ ngồi đi, người là nhân vật chính hôm nay mà.” Lý Mộ Bạch cười nói. Sau khi nhìn thấy dung mạo của Liên Thủy Dao cùng với khí
chất xuất chúng của nàng, hắn đã hiểu tại sao đại ca lại thích nàng, hơn nữa còn dành cho nàng ngồi ở vị trí chính thất.
Liên Thủy Dao
nhìn về phía nam tử nói chuyện, tò mò đánh giá hắn, người này nho nhã
tuấn lãng, so với những người khác thì có vẻ thư sinh nhã nhặn hơn.
“Tại hạ Lý Mộ Bạch, Nhị tổng quản Nghiêm phủ, gặp qua phu nhân.” Lý Mộ Bạch
chắp tay thi lễ, tự giới thiệu rồi cung kính thỉnh an nàng.
“Không dám, Nhị tổng quản đa lễ rồi.” Liên Thủy Dao gật đầu đáp lễ, thầm nghĩ, thì ra người nọ là Nhị tổng quản. Mới hồi lễ xong thì những người khác
nhao nhao mở miệng.
“Phu nhân, Tam tổng quản Vu Đàn Ngọc, hữu lễ.”
“Hướng Bất Ngữ, Tứ tổng quản, hữu lễ.”
“Còn có ta, Nhạc Tử Khiêm, Ngũ tổng quản.”
Từ Nhị tổng quản đến Ngũ tổng quản, mọi người đều lần lượt chào hỏi nàng,
Liên Thủy Dao cũng vội vàng đáp lễ, còn chưa kịp nói câu khách sáo nào,
đã nghe tiếng cười hào sảng. “ Phu nhân khí chất xuất chúng, Nghiêm gia, người thật có mắt.” Nói xong lại giơ ngón cái lên khen ngợi.
Mặc Thanh Vân hài lòng cười, giới thiệu Ngũ đệ. “Ngũ tổng quản này đừng xem hắn là người lớn, tính tình như một đứa bé, thật sự rất bướng bỉnh.”
Liên Thủy Dao khẽ mỉm cười, tính kính rượu bốn vị di thái, bối phận nàng
thấp nhất, nên chào hỏi bốn vị tỷ tỷ mới phải, ai ngờ nàng chưa mở
miệng, bốn di thái đã liên tục hành lễ với nàng rồi.
“Ta là Mục Chiêu Anh, phu nhân gọi ta là Chiêu Anh được rồi.” Ngồi ở đối diện Lý Mộ Bạch, nữ tử cách nàng gần nhất nói.
Nghe xong lời này, Liên Thủy Dao vội vàng lắc đầu.
“Làm sao thế được? Bàn về bối phận ta nên gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ mới phải.”
Nữ tử thứ hai nói tiếp. “Không sao, chúng ta đều gọi đối phương như vậy,
ta là Thượng Quan Sở Sở, phu nhân có thể gọi ta là Sở Sở.” (hí hí người đẹp này có tên giống nickname của mình )
Dứt lời, nữ tử thứ hai mở miệng theo. “Ta là Dung Can Tú, nếu phu nhân gọi ta là Can Tú hoặc Tú Tú, ta sẽ rất vui vẻ.”
Nữ tử thứ tư cũng vội vàng tranh nói: “Còn có ta, Mai Niệm Tương, mọi người đều gọi ta là Niệm Tương.”
Bốn giai nhân nhao nhao báo danh tính của mình, đều mang theo nụ cười thân
thiện, trong lời nói đã coi nàng như người trong nhà, hơn nữa các nàng
vừa mở miệng, liền ngừng không nổi. (trong cv là máy hát nhưng mà