
lại ngu xuẩn làm chuyện đó!” Mặc kệ như thế nào, chỉ cần cô
đến chết vẫn bám víu lấy lý do ‘mất trí nhớ’, hắn cũng sẽ không thể làm gì cô.
“Diệp
Cẩn Đồng! Nếu không phải cô thực sự mất trí nhớ, thì chính là cô đóng giả rất
thành công, tôi đều phải tin tưởng!” Đối phương lại cười lạnh, “Cô cho rằng bản
thân thực thanh cao? Như vậy không ngại cứ đi thăm dò xem nửa năm trước hợp tác
giữa Quan Dương và Ngân Hà tại sao lại thất bại? Sau đó, suy ngẫm thử tính chân
thật trong lời nói của tôi!”
Đối
phương nói chắc chắn như vậy, khiến lòng cô hơi trầm xuống.
Chẳng
lẽ Diệp Cẩn Đồng thật sự từng giúp công ty khác đối phó với Quan Dương?
Tuy
rằng cô vốn không phải là Diệp Cẩn Đồng, nhưng bây giờ cô chiếm thân thể này.
Nếu trước đây chủ nhân thân thể này từng làm chuyện xấu gì, cô cũng không có
cách nào trốn tránh trách nhiệm.
Cô là
thiên kim tiểu thư từ nhỏ được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, nói dễ nghe
là tính tình dịu ngọt, nhàn nhã trầm tĩnh, nói khó nghe chút là không có chủ
kiến, là đóa hoa nuôi trong nhà kính, không chịu nổi mưa gió liền gãy, không có
năng lực chống cự hoàn cảnh ác liệt. Trong suốt 27 năm sinh mệnh, đả kích
nghiêm trọng nhất cũng chính là sự phản bội của vị hôn phu.
Nhưng
hôm nay, linh hồn cô lại đột nhiên bị nhốt trong một thân thể khác, nhất thời phải
đối mắt với rất nhiều khó khăn cùng bế tắc, lại khiến cho cô trong một thời
gian ngắn trưởng thành không ít.
Nếu đổi
lại là Thôi Văn Tường trước đây, có lẽ sẽ vì đối phương nói cho mấy câu mà kinh
hoàng thất thố. Nhưng hiện tại, sau khi kinh hãi, cô liền ép chính mình phải
bình tĩnh đối mặt.
“Vị
tiên sinh này, cho dù trước đây chúng ta có hiệp nghị gì đi chăng nữa, bây giờ
tôi cũng không nhớ rõ. Còn nữa, anh nói tôi trước đây vì hận mà trả thù thủ
trưởng, nhưng trước mắt Vi quản lí đối xử với tôi rất tốt, tôi không có động cơ
gì lại hãm hại hắn nữa. Nếu anh đã được đến lợi tức, tôi khuyên anh nên thu
tốt, về sau đừng gọi điện đến quấy rầy tôi nữa!”
Nói
xong, cô trực tiếp ngắt cuộc gọi, tắt máy.
.*.
Buổi
chiều 5h30, Vi Hữu Thư đến đón cô.
Vi gia
cùng Thôi gia giống nhau đều là gia đình giàu có có tiếng. Thế gia như vậy, các
phương diện ăn mặc ngủ nghỉ đều cực kỳ chú ý. Nhưng Vi Hữu Thư là ngoại tộc,
cuộc sống vô cùng tiêu sáng thoải mái.
Trước
đây, khi cô vẫn là Thôi Văn Tường, cô rất không quen thói quen khác loại của
hắn, không biết nên ở chung với hắn như thế nào, làm cho hắn hiểu nhầm là cô
ghét hắn.
Nhưng
hiện tại cô lại cảm thấy hắn ngay thẳng chân thành, không giả dối không làm
càn, xử sự với người ngoài cũng không mờ ám bẩn thỉu, sống chung cực kỳ tự tại,
vĩnh viễn không cần lo lắng chuyện hắn miệng nói một đằng, nghĩ lại một nẻo,
sau lưng lại làm một cái khác.
Nhưng
khi cô nhìn thấy hắn xuất hiện với bộ lễ phục khó khăn lắm mới mặc một lần,
mang theo xe Audi xinh đẹp, cho dù trong lòng có khúc mắc, vẫn không nhịn được
cười ra tiếng.
Mặc dù
như vậy có vẻ rất chỉnh chu, nhưng cô hoàn toàn hiểu được trong lòng hắn kỳ
thực có bao nhiêu khó chịu cùng mất tự nhiên.
“Hắc,
đây là thái độ gì vậy?” Hắn vờ giận trừng mắt nhìn cô một cái, hành động so với
bình thường câu thúc hơn rất nhiều.
“Không!
Tôi chỉ cảm thấy anh mặc như vậy thực ổn!” Thôi Văn Tường nhịn cười nói, ngồi
vào ghế trước tòa điều khiển, mang vào dây an toàn.
Quan hệ
bạn bè hòa thuận tốt đẹp, thản nhiên cãi nhau, là điều trong quá khứ cô không
thể nghĩ đến.
“Cô
cướp lời kịch của tôi!” Vi Hữu Thư quệt miệng.
Diệp
Cẩn Đồng bình thường cũng rất đẹp, nhưng hôm nay lại bỏ qua màu lửa đỏ kiều
diễm có thể tôn lên vẻ quyển rũ của cô, lại mặc bộ lễ phục màu trắng ngà hơi lộ
vai. Ngoại trừ một chuỗi vòng cổ, cũng không dùng thêm phụ kiện nào.
Nhưng
mặc như vậy cũng không khiến cô thất sắc, ngược lại càng tăng thêm vài phần
thanh lịch cho bộ dạng kiều diễm của cô.
Rõ ràng
không nên đối với cô ấy có chút cảm xúc gì, nhưng khi vừa liếc thấy cô ấy, vẫn
khiến hắn tim đập mạnh vài nhịp.
Tình
trạng hình như đang chuyển biến tệ đi. Hắn không khỏi suy nghĩ, gần đây hắn tựa
hồ xuất hiện tâm tư không nên có.
Hiện
tại ở chung với Diệp Cẩn Đồng này thực sự vui vẻ, thậm chí hắn còn ngẫu nhiên
cảm thấy, nếu trước đây cô ấy vẫn là tính cách này, có lẽ hắn sẽ không yêu Văn
Tường lâu như vậy.
Nhưng
nhiều chuyện cũng không được như nguyện ý. Cho nên hiện tại bọn họ chỉ là bạn
bè quan hệ tốt mà thôi.
Hai
người thuận miệng tán gẫu một lát, sau đó đem đề tài chuyển dời đến bữa tiệc
tối nay.
“Hôm
nay không hề thiếu những người chức vụ cao của các công ty, thậm chí là CEO.
Lúc trước cô mất trí nhớ, có lẽ hơn phân nửa cũng sẽ không nhận thức. Nhân cơ
hội này, liền nắm bắt lại một chút ai là bạn, ai là thù đi!” Hắn nửa đùa nửa
thật nói.
Thôi
Văn Tường đột nhiên nhớ đến người buổi chiều gọi điện đến.
“Chúng
ta… trên thương trường có địch nhân không?” Cô bỗng nhiên cảm thấy mình không
nên tiêu cực bỏ qua điện thoại quấy rầy, mà nên chủ động tìm hỏi thân phận của
đối phương.
Người
nọ nếu đã có thể mua được Diệp