
gần tôi rồi hỏi: “Trong lòng nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn chưa?”
Tôi trợn mắt lên lườm ngài rồi nói: “Ta có dễ chịu hơn hay chưa, hầu gia cần gì phải quan tâm? Nếu như Trang Bích Lam thật sự muốn ta hạ độc hầu gia, nói
không chừng ta cũng làm thật đấy. Hầu gia cần gì phải quan tâm đến người phụ nữ ác độc như ta? Ngộ nhỡ lúc nãy ta thật sự hạ độc, hầu gia nổi
giận giết chết ta, sau này hầu gia vẫn sống tốt như thường, vẫn oai
phong lẫm liệt làm một Khang hầu, tiếp tục giấc mộng đế vương thiên thu
vạn tải của mình.”
Nói cho cùng tôi cũng đã hơi quá lời, khuôn mặt của Đường Thiên Trọng bắt đầu ửng đỏ lên, sờ quanh chiếc gối, lấy ra một thanh đoản kiếm, rút ra khỏi vỏ.
Sắc nhọn đáng sợ, lạnh giá như băng.
Đúng lúc tôi đang cảm thấy sợ hãi, ngài đã nhét thanh đoản kiếm đó vào tay tôi rồi
nói: “Nghe nói nàng muốn đâm ta vài nhát thì mới có thể hết giận được,
vậy thì nàng cứ đâm đi, ta sẽ không tránh né.”
Tôi nhìn thanh đoản kiếm trong tay, lại nhìn sang ngài, nhất thời lặng người đi.
Ngài thật sự không sợ tôi vẫn còn ghi hận trong lòng, thật sự đâm một nhát vào tim mình hay sao?
Đường Thiên
Trọng nhìn tôi bằng ánh mắt mơ màng, trên mặt hiện rõ nét đau đớn, xót
xa mà tôi không thể nào thấu hiểu. Sau đó ngài đột nhiên than dài một
tiếng, sà vào ôm hôn tôi, hai tay chạm vào làn da của tôi.
Tôi đang cảm thấy bực bội, lại không mong muốn, hai tay nhanh chóng đẩy ra, đột
nhiên cảm thấy thân người ngài run run, vậy nhưng vẫn không hề ngừng lại hành động ban nãy, đôi môi chiếc lưỡi nóng bỏng, nhiệt tình vô cùng.
Bàn tay trái của tôi vẫn còn chưa buông thanh đoản kiếm xuống dường như đã quệt nhẹ
lên một chỗ nào đó, nước dịch nóng chảy dài lên cổ tôi.
Tôi kinh
hãi, vội vã vứt thanh đoản kiếm trong tay ra, định thần lại nhìn cho
thật kỹ, lúc này mới nhận ra thanh đoản kiếm sắc bén kia đã cứa lên cánh tay ngài, làm rách lớp áo bên ngoài, máu tươi đỏ hồng chảy ra, không
biết vết thương có nặng không nữa.
“Hầu gia…”
Tôi kêu lên đầy kinh hãi, đang quay sang định gọi người, ngài liền đưa
tay che miệng tôi lại, không để tôi nói thêm bất cứ lời nào.
“Thanh Vũ,
Thanh Vũ…” Ngài đã cởi áo ngoài của tôi, xâm phạm tôi không chút khoan
nhượng, thỏa hiệp, vừa thì thầm gọi tên tôi, lại vừa khẽ nói: “Ta biết
rằng trong lòng nàng ta là một kẻ ác, một đại ác nhân lúc nào cũng áp
bức, bày mưu hãm hại nàng. Ta là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng
trong lòng nàng chỉ có mỗi Trang Bích Lam, có lẽ cũng có cả Đường Thiên
Tiêu, còn ta chẳng là gì hết. Thế nhưng ta thật sự muốn biết, trong lòng nàng rốt cuộc ta có vị trí như thế nào, liệu nàng có nhẫn tâm đến mức…
đẩy ta vào chỗ chết hay không…”
Rõ ràng là
người chủ động, ngài kẹp chặt tôi lại rồi hết lòng ân ái yêu thương,
nhưng ánh mắt của ngài tràn đầy sự uất ức đáng thương: “Mắt nhìn thấy
nàng tận tay bưng canh cá cho ta, bản thân lại không chịu uống lấy một
ngụm, ta thật sự muốn chết… muốn bóp chết nàng sau đó tự bóp chết bản
thân mình… Thanh Vũ, nàng sẽ không bao giờ hiểu được…”
Máu tươi
nóng ấm không ngừng rỏ trên cổ tôi, nóng đến mức khiến tôi sợ hãi. Ngài
lúc này hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng vô tình, oai vệ nghiêm nghị
mọi khi, lúc nào cũng không nể tình mà đẩy tôi đến giới hạn chịu đựng
sau cùng. Tất cả máu tươi lúc này dường như đang chảy ra theo cảm xúc
dâng trào của ngài.
Lại một cơn sóng lớn trào dâng trong lòng.
Khi tất cả
mọi tâm trí đều tập trung vào vòng xoáy do chính ngài tạo ra, tôi khẽ
rên rồi co gọn người lại, trong đầu chỉ còn là một khoảng không trống
trải.
Trong hoảng hốt, giọt nước long lanh khẽ nhỏ trên mặt tôi, tiếng rên khẽ khàng vang bên tai tôi.
Ngài dường
như đang nói với tôi bằng giọng nói khẽ khàng nhất, dịu dàng nhất, tình
cảm nhất: “Nàng mãi mãi không bao giờ biết được, ta còn yêu nàng nhiều
hơn những gì nàng có thể tưởng tượng.”
Ngày hôm
sau, tôi vẫn còn hiện tượng lồng ngực bí bách, đau nhói, thân thể mỏi
mệt, cố gắng lắm mới thức dậy được nhưng cũng lại nằm bệt trên chiếc
giường trúc. Bảo Cửu Nhi mở cửa sổ ra, tôi ngắm bầu trời xanh thẳm bên
ngoài, thi thoảng lại có một vài cánh nhạn bay qua.
Bản thân
Đường Thiên Trọng cũng rất bất an, vào cung không bao lâu là quay về
phủ, nhìn thấy cổ tay tôi vẫn sưng vù, lại không chịu bôi thuốc, liền
quay sang trách mắng Vô Song: “Nếu ở đây không còn thuốc nữa thì kêu
người đi lấy về cũng đâu có gì khó khăn?”
Vô Song uất ức, nhìn tôi rồi quay sang nói: “Nô tì đã sai người đi lấy thuốc khác về, có điều cô nương không muốn dùng.”
Cửu Nhi thì
chu miệng lên nói: “Một khi cô nương tức giận, e là những bệnh trước đây sẽ tái phát, sáng nay cũng chỉ ăn có mấy miếng cháo rồi thôi.”
Đường Thiên
Trọng không còn vẻ ôn hòa, thương xót, thậm chí còn quỵ lụy hối hận như
khi hai chúng tôi đơn độc vào buổi đêm hôm qua nữa, ngài cầm chén trà
đặt trên bàn uống một ngụm rồi nhíu chặt đôi mày, nhìn tôi nói: “Mau
dùng thuốc, xong rồi lại đây ăn chút gì đi.”
Tôi nhanh chóng đáp lại: “Ta thấy không khỏe, mau gọi giúp ta một thái y đến đây xem bệnh.”
Vô Song