
hòa tựa ánh trăng, khuôn mặt thuần khiết, thơ ngây,
khí chất thanh cao, bình dị, khiến cho ngài đứng ngây trên cầu, nhất
thời quên mất đằng sau vẫn còn truy binh ráo riết.
Khuôn mặt của nàng, đến tận khi ngài không kiềm chế được mà ôm chầm vào lòng mới có thể nhìn rõ.
Thật ra khuôn mặt nàng trông như thế nào, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Một người
con gái phiêu dạt tựa tiên tử như vậy, sau này đã trở thành tiêu chuẩn
để ngài đo lường xem có phải là mỹ nhân hay không. Thế là, cả thiên hạ
này chẳng còn bất cứ một mỹ nhân nào khác có thể lọt vào mắt ngài được
nữa.
Ngài hoàn
toàn không muốn thừa nhận mình lại có thể si tình, đắm đuối đến độ ấy,
càng không chịu thừa nhận bản thân trúng tiếng sét ái tình với một người con gái mà chẳng hề biết tên ngay trong lần gặp đầu tiên. Thế nhưng
ngài tin chắc rằng, người con gái này đã khắc ghi sâu đậm trong trái tim của ngài từ kiếp trước, chỉ có điều vào khoảnh khắc gặp lại nhau, thì
nỗi thương nhớ, xót xa sâu thẳm trong tim mới trào dâng.
Nàng là nghiệt duyên từ kiếp trước của ngài, số phận định sẵn ngay khi nhìn thấy nàng, thì cả đời sẽ chẳng bao giờ thoát nổi.
Bỏ lỡ, lại
bỏ lỡ, nỗi hối hận thấu xương luôn đồng hành cùng nỗi nhớ da diết, khiến cho ngài sau khi có cơ hội có được nàng, tuyệt đối không thể nào chịu
nổi nỗi đau đớn mất đi nàng lần nữa.
Thế nhưng cho dù có được nàng, ngài vẫn chẳng thể nào an tâm.
Ngài không
những muốn có được thân xác của nàng, mà càng cần có được trái tim, linh hồn của nàng, cũng giống như… nàng đã từng đối đãi với Trang Bích Lam
trong quá khứ, ngay cả trong mơ cũng chỉ được nhớ đến ngài, không cho
phép nhớ tới người thứ hai.
Điều khiến
ngài khổ sở chính là ngay cả mưu kế ngài nghĩ ra để thử tấm lòng của
nàng cũng trở thành trò đùa ngớ ngẩn trong mắt của nàng. Trong lúc ngài
tự cho rằng mình thông minh xem nàng biểu diễn, nàng lại lặng lẽ tương
kế tựu kế, biến ngài thành một chú hề diễn trò nực cười, ngượng ngùng
đến mức không còn biết giấu mặt vào đâu.
May mắn thay nàng đã có thai.
Ngài có thể
nhìn thấy rõ ràng, một Vũ Nhi lặng thầm giấu nhẹm tin vui của mình, để
cho nàng có thể tiếp tục giấc mộng về hạnh phúc, về tương lai.
Những gì
ngài có thể làm được chính là nỗ lực cho nàng cảm giác được, nàng chính
là độc nhất vô nhị, đồng thời kỳ vọng, rồi đến một ngày, ngài cũng có
thể trở thành độc nhất vô nhị đối với nàng.
Không muốn chia xa, nhưng không thể không chia xa.
Mối hận thù
trong lòng bao năm nay, cùng với khao khát quyền lực nhen nhóm trong mối thù hận kia, ngài không thể nào vùng thoát nổi.
Tình thân có thể tạo nên quyền lực nghiêng ngả đất trời, nhưng quyền lực lại có thể
hủy diệt được tình thân. Không tiến thì ắt phải lui. Nếu không, sẽ chết
mà không có đất chôn thân.
Huống hồ,
ngài rất muốn chứng minh cùng Thanh Vũ rằng, ngài không chỉ là người
thích hợp nhất với nàng, cũng chính là người có khả năng đưa nàng lên
địa vị vinh hoa phú quý, chí cao vô thượng nhất.
Thế nhưng
Thanh Vũ vừa mới rời khỏi đó, đối mặt với tình cảnh như mũi tên đã nằm
trên dây cung không thể không bắn đi, ngài lại cảm thấy vô cùng hối hận. Có lẽ, không cần thiết phải động thủ vội vã, gấp gáp như vậy. Có lẽ,
ngài nên đợi Liên Nhi của mình chào đời rồi hãy hành động.
Đêm nay cô độc đứng bên thềm, một tiếng nhạn vang, nửa vầng trăng khuyết bên cửa sổ là nước mắt của kẻ biệt ly.
Không ngờ ngài cũng có lúc anh hùng khí đoản, nhi nữ thường tình.
Khi mùa đông cận kề, ngài nhận được mấy thứ đồ Thanh Vũ gửi, nhìn thấy nàng đích
thân viết câu thơ kia, trái tim ngài chẳng thể nào bình yên nữa. Từ đầu
chí cuối, người ở lại luôn luôn nhung nhớ, tiếc thương, mòn mỏi đợi chờ. Thì ra, nếm trọn nỗi khổ tương tư không chỉ một mình ngài.
Vậy là ngài
muốn vứt hết tất cả mọi chiến sự trong tay, quay về bên cạnh nàng,
thưởng thức chén trà do nàng pha, nghe nàng thổi tiêu, kể từ nay mãi mãi bên nhau, không bao giờ xa nữa.
Ngài cũng đã thật sự làm như vậy. Vội vã sắp xếp ổn thỏa mọi công việc trong tay,
ngài nhanh chóng trở về ngôi nhà ở Nhiêu Thành mà ngài đã xây cho nàng,
nhưng chẳng thấy bóng hình nàng đâu.
Khắp cả gian phòng nàng ở hỗn loạn, bừa bãi, tất cả đều là hơi thở, bóng dáng của
nàng. Những bộ y phục bé xinh nàng may cho đứa con của hai người, tinh
tế, tuyệt đẹp đến mức khiến người cầm không nỡ rời tay. Có điều, lúc này vì nàng đã bị người khác bắt đi, nên tất cả đều phủ một màu thê lương,
ảm đạm.
Đường Thiên
Trọng tỏ ra vô cùng hoảng loạn, tức giận vì sự thất trách của đám thuộc
hạ, đồng thời nghi ngờ trong đám ám vệ bảo vệ cho Thanh Vũ có gian tế,
ngài đại động can qua, bắt giữ rất nhiều người, tra xét kỹ càng địa bàn
của mình.
Lúc này, ngài mới đột nhiên nhận ra trái tim mình trống rỗng.
Lúc chưa có
được nàng, ngài còn có nỗi nhớ, sau cùng khi đã có được rồi, ngài tham
lam muốn có được nhiều hơn nữa. Từ trước đến nay chưa từng có ai nói với ngài rằng, sau khi có được lại mất đi thì cảm giác chẳng khác nào bị
đoạt mất trái tim. Khi mất trái tim rồi, cả con người trở nên trống
rỗng, mất đi