
hết mọi điểm tựa.
Khi kẻ địch
gửi đến thai nhi bầy nhầy đầy máu, ngài không dám nhìn lấy một lần, cũng giống như hết lần này đến lần khác, ngài cố gắng đoạt lại Thanh Vũ từ
tay Đường Thiên Tiêu, ngài hoàn toàn không dám nghĩ tới nỗi đau khổ và
tuyệt vọng mà Thanh Vũ đang phải gánh chịu.
Quân sư
khuyên ngài phải bình tĩnh, ngài cũng cố gắng ép buộc bản thân phải bình tĩnh, ép buộc bản thân phải tập trung tinh thần, trí lực ứng phó với
trận ác chiến trên đỉnh Khốn Long sắp tới.
Vào đêm giao thừa, trời vô cùng lạnh, vô cùng âm u, đen tối.
Ngài đứng trong đại bản doanh ngước nhìn về hướng Đông.
Doanh trại của Đường Thiên Tiêu đóng ở phía đó, Thanh Vũ của ngài chắc cũng đang ở phía Đông.
Trên núi tràn về những trận gió lạnh đến thấu xương, cảm giác như cả thân người đều có thể đóng thành băng.
“Thanh Vũ…”
Ngài thầm gọi tên nàng.
Tiếng gió vẫn vù vù thổi bên tai, bỗng nhiên ngài nghe thấy tiếng nhạc vang trong đêm.
Không phải tiếng sáo, cũng không phải tiếng tiêu, nhịp điệu lúc dừng lúc vang, giống như một người phụ nữ đang âu sầu ngân nga.
“Cửu trương cơ, đôi hoa đôi lá lại đôi cành.
Bạc tình lang, tự cổ lắm biệt li. Từ đầu chí cuối, muốn dùng sợi tơ ngọt ngào, nối liền trái tim một mối”.
Là Thanh Vũ sao?
Có một giây
phút nào đó, ngài như đã nhìn thấy Thanh Vũ mặt mày nhợt nhạt, thân
người héo hon, đang ngồi bên chiếc đèn dầu nhỏ bé, bàn tay đỏ hồng vì
lạnh đang cầm chiếc đũa, gõ từng nhịp, từng nhịp lên chiếc bát sứ tầm
thường, tạo nên những âm thanh nhạc điệu vang vọng giữa trời khuya.
Biến thứ tầm thường thành thần kỳ, ngài không thể nghi ngờ Thanh Vũ thông minh tuyệt đỉnh của mình có thể làm được điều đó.
Thế nhưng ngài chẳng thể nào cảm thấy an ủi đôi phần.
Nhìn thấy
tấm chăn bông thô ráp, xấu xí khoác trên người nàng, đôi tay đang đỏ
hồng vì giá rét, nhìn thấy giọt lệ âm thầm của nàng, ngài chỉ cảm thấy
đau lòng, xót xa, đến mức chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi, vừa mở miệng đã
hỏi: “Thanh Vũ, nàng rất lạnh sao?”
Ngài tiến lên trước một bước, gió lại càng thêm dữ.
Thế nhưng ngài muốn tin rằng tất cả cảnh vật vừa rồi là thật.
“Thân không cánh phượng tung bay
Linh tê nhất điểm lòng này tương thông.”[1'>
[1'>.
Dịch từ hai câu: “Thân vô thể phụng song phi dực/ Tâm hữu linh tê nhất
điểm thông” trong bài thơ Vô đề (kỳ nhất) của Lý Thương Ẩn.
Ngài và Thanh Vũ chính là như vậy.
Sau khi trải qua nạn kiếp, gặp lại nhau, không ngờ mọi thứ lại có thể đẹp đẽ đến
vậy. Ngay cả ngàn vạn bông tuyết trắng đang bay ngợp bầu trời cũng trở
nên tuyệt đẹp, thướt tha vô ngần.
Không ngờ
Thanh Vũ là do Trang Bích Lam liều mạng cứu ra, điều này khiến cho ngài
cảm thấy vô cùng không thoải mái. Thế nhưng cứ nghĩ tới Thanh Vũ rời bỏ
Trang Bích Lam, liều mình xông tới chiến trường, tấm lòng sắt đá như
thành đồng của ngài bỗng chốc lại mềm mại như hồ nước mùa thu.
Tuyết trắng
bay ngợp bầu trời, Thanh Vũ ngồi tựa vào lưng ngài, dịu dàng thì thầm
bên tai ngài rằng: “Thiên Trọng, thiếp thật sự muốn sinh một bé trai,
một bé gái nữa cho ngài”.
Đúng vậy,
sau khi trải qua nạn kiếp thập tử nhất sinh, bọn họ sẽ mãi mãi sống bên
nhau, sinh thêm một bé trai, một bé gái, nếu như nàng không còn yếu ớt,
gầy guộc như bây giờ, hai người sẽ còn sinh thêm rất nhiều, rất nhiều
đứa trẻ nữa.
Ngài mỉm cười, ngay cả những bông tuyết bay vào trong mũi cũng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, tuyệt diệu.
Thế nhưng Thanh Vũ của ngài nói nàng mệt mỏi, muốn ngủ một lát.
Khi nàng im lặng người mềm nhũn tựa vào sau lưng ngài, quả thực giống như mệt mỏi quá, muốn ngủ đôi lát.
Lúc trong lòng ngài trào dâng nỗi bất an, lo lắng trước nay chưa từng có, vô duyên vô cớ, chỉ là lo lắng đến mức đáng sợ.
“Thanh Vũ, Thanh Vũ, đừng có ngủ. Mau nói chuyện cùng ta, có biết không?”
Ngài vỗ tay lên bàn tay nàng buông xuống, gọi nàng một cách kiên định, quả quyết.
Thế nhưng nàng không hề đáp lại.
Ngài quay
đầu lại, nhìn không rõ khuôn mặt của Thanh Vũ đang ẩn giấu sau tấm lưng
mình, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt né tránh, kinh hoàng của hiệu úy
Trương và hiệu úy Trần.
Trái tim của ngài như quặn thắt lại.
Lúc xuống
ngựa, thân hình gầy guộc của Thanh Vũ lặng lẽ ngã vào cánh tay ngài, nhẹ đến mức như không còn chút trọng lượng nào, mềm nhũn như không còn chút sức sống nào nữa.
Mũi tiễn đằng sau lưng hiển hiện trước mắt, tấm áo lông chồn màu trắng giờ đã nhuộm màu máu đỏ thẫm.
Ngài hoàn
toàn không dám tưởng tượng, một người phụ nữ yếu mềm như nàng, sau khi
trải qua việc mất thai nhi tàn khốc lại vẫn nhẫn nhịn được vết thương
sau lưng, im lặng cùng ngài đột kích vòng vây.
Không những
thế, trong tiết trời giá rét thấu xương tủy này, nàng vẫn có thể bình
tâm dịu dàng nói những câu mang hai tầng nghĩa với ngài.
Nàng nói:
“Trong cô đơn nhìn thấy người thân hoặc người mình yêu thương sống thật
vui vẻ, hạnh phúc dưới ánh mặt trời là thiếp đã cảm thấy mãn nguyện”.
Nàng còn nói: “Nếu như thiếp chết đi, ngài nhất định sống thật vui vẻ, hạnh phúc, như vậy thiếp mới an lòng được”.
Thế nhưng từ trước đến nay ngài toàn nói những lời