
đối phương đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên, lập
tức tối lại: “Có chuyện gì?”
Trương Tử Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mao Mao sờ sờ mặt: “Em muốn nói, không phải em đánh cô ấy.”
Giọng anh hơi khan, nhẹ nhàng nói: “Đều đã qua rồi. Cô cũng quay về dưỡng bệnh
đi.”
“Nếu muốn tốt nghiệp, thì đừng đến nữa.”
“Còn nữa, sau này cũng đừng đến tìm tôi.”
“...”
Mao Mao dở khóc dở cười: “Vậy là anh không tin?”
“... Cô đi đi.”
Hóa ra đúng là có một loại cảm giác, rất chua xót, rất đắng cay, rất buồn bã!
Mao Mao cầm lấy cây nạng: “Nếu em không tốt nghiệp được, thì cha em chắc cũng
đánh em gãy chân.”
Cuối cùng cô cúi đầu: “Thầy... Tô, em vẫn muốn tốt nghiệp, em sẽ không đến
nữa.”
“Sau này, em cũng không đến tìm thầy.”
Lúc Mao Mao khập khiễng cầm cây nạng quay về, trong miệng lẩm nhẩm: “Thời buổi
này thật khó để làm một người tốt.”
Tử Yến nhìn thấy anh nhìn về phía cửa, bất giác trong lòng có chút sợ hãi, nắm
chặt tay anh: “Tô Tuân, anh không tin em ư?”
Tô Tuân quay lại, từ từ rút tay ra, giúp cô đắp lại chăn: “Em ngủ một lúc đi.”
Anh không trả lời, Trương Tử Yến lo lắng: “Anh Tô, chúng ta đã gắn bó với nhau
bao nhiêu năm như vậy, anh sẽ luôn bên em đúng không? Cô ấy là học sinh của
anh, cô ấy lại không xinh đẹp, sao anh lại để ý đến cô học sinh đó, có phải...?
Anh Tô?”
Anh nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Tô Tuân vẫn luôn ôn hòa, nhưng Tử Yến lại cảm giác có gì đó không ổn, nhưng lại
không dám nói nhiều, sợ càng nói càng sai.
Sau khi Trương Tử Yến xuất viện, cũng là lúc Tô Tuân hết phép quay lại làm
việc.
Mỗi lần lên lớp và quay về văn phòng, thế giới của anh lại yên tĩnh như vốn dĩ,
nhưng anh lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Đi trong trường, anh luôn có cảm giác, sẽ có một người nhảy xổ ra.
Lúc ăn cơm, theo bản năng nghĩ đến một vài chuyện, mới có ba tháng, làm sao anh
có thể thay đổi cả thói quen.
“Thầy Tô. Chào buổi sáng.”
Tô Tuân ngạc nhiên, nhìn thấy người bước lên đi cùng với anh là một học sinh
trong lớp mình: “Chào buổi sáng.”
Anh nói chuyện với học sinh vài câu, đến văn phòng thấy trên bàn làm việc có
một suất ăn sáng, tim anh lại đập rộn lên.
Thầy chủ nhiệm lớp mười cười nói: “Cô Trương vừa mang đến.”
Anh day lông mày, ngồi lên ghế, cắn một miếng thức ăn vẫn còn nóng, có một vài
thứ không hợp khẩu vị.
7. Sự ngang bướng của
tuổi trẻ
Chỉ còn
một tháng nữa là tốt nghiệp, Mao Mao toàn tâm toàn ý vào làm luận văn, cô chỉ
viết luận văn mà không để ý đến những chuyện linh tinh khác.
Cả tháng này cô đều không gặp Tô Tuân, có lẽ là cô đã thay đổi hoàn toàn tuyến
đường đi của mình, quán ăn trước đây đã từng mua bây giờ nhất định không vào
nữa, chỉnh sửa luận văn, bảo vệ luận văn đều đi những con đường khác, cho nên,
cô cũng coi như nói được, làm được. Trừ việc bữa cơm chia tay sau lễ tốt
nghiệp, do hai lớp chín và mười cùng làm.
Bạn của Mao Mao luôn nhiều và đủ kiểu, nam sinh rất thích xưng hô huynh đệ với
cô, cho nên các bạn nam tìm cô để uống rượu là không thể thiếu, Mao Mao cười ha
hả, lấn át quần hùng.
Khi mời thầy cô, Mao Mao cùng thầy chủ nhiệm lớp mười uống liền ba cốc, thầy
nói: “Mao Hiểu Húc à, thầy rất lo em không thể tốt nghiệp được, có quá nhiều
chuyện xảy ra, đến hôm nay đã tốt nghiệp thuận lợi, thầy cũng có thể thở phào
nhẹ nhõm rồi.”
“Ha ha, mang lại nhiều phiền phức cho thầy, em thật ngại quá!”
Mao Mao hình như uống hơi nhiều, lúc quay người đi lại nhìn thấy thầy giáo ngồi
ngay cạnh thầy chủ nhiệm lớp mình, cảm giác cô nên đối xử bình đẳng, do đó cô
vẫy vẫy tay kêu huynh đệ bên cạnh rót rượu, kính đối phương: “Thầy... Tô, em
kính thầy, vậy đi, chúc thầy vạn sự như ý. Em xin cạn trước, thầy tự nhiên.”
Bạn nam bên cạnh lay lay vai A Mao: “Mao, có được không vậy?”
“Được! Tôi mới say có hai phần, muốn chuốc tôi gục hãy còn sớm.”
“Ha ha, vậy thì được!”
Mao Mao uống say, nôn thốc trong phòng vệ sinh, An Ninh đứng đằng sau giúp cô
vuốt lưng, “Tửu lượng không tốt bằng tôi lại còn giúp tôi đỡ rượu, chút nữa
đừng uống nữa, biết không?”
Mao Mao úp mặt vào bồn rửa mặt: “Meo Meo ơi, thật khó chịu!”
An Ninh thở dài, lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt: “Tôi sẽ không nói ra đâu,
bà khóc đi.”
Từ nức nở biến thành gào khóc, An Ninh ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan nào,
Mao Mao rất dũng cảm, Mao Mao lợi hại nhất, Mao Mao là vô địch, cái gì cũng
không sợ...”
An Ninh ra trước, để cô yên tĩnh một mình, Mao Mao rửa mặt, lúc đi ra có chút
uể oải, vừa bước ra khỏi cửa liền bị va vào người khác, lập tức ngã xuống đất.
Đối phương hình như ngây người giây lát, lập tức quỳ xuống, nắm lấy tay cô,
muốn đỡ cô lên.
“Được rồi, cảm ơn thầy, em có thể làm được.” Mao Mao rút tay lại, vịn vào tường
đứng dậy.
Đi được mấy bước, Mao Mao quay đầu lại, mặc dù có say bí tỉ, nhưng ý chí rất
minh mẫn, “Thầy Tô, hình như sau khi em tốt nghiệp sẽ không có cơ hội gặp thầy,
món mỳ xào, mỳ nước mà thầy thích, là của một cửa hàng ở khu vắng vẻ chỗ cổng
Bắc, gọi là “Quán mỳ mẹ béo”, những loại rau mà thầy thích, là mua ở cửa hàng
ă