
n ở cổng sau của trường, tên là “Món ngon Giang Nam”, mặc dù tên nghe rất
hoành tráng, nhưng diện tích quán lại rất nhỏ, có điều thức ăn vừa ngon vừa
rẻ.” Mao Mao nói xong liền nắm lấy tóc: “Ồ, còn một câu nữa, con người em dù
không phải là lương thiện, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nói dối... Ây,
thầy tin hay không thì tùy.”
Mao Mao loạng choạng đi ra hành lang, Tô Tuân đứng bất động một chỗ.
Tháng Sáu, Mao Mao khoác ba lô quần áo ngồi lên tàu về Bắc, vinh quy bái tổ.
Cô đứng ở ga tàu với Tường Vy, Triều Dương, An Ninh khóc lóc tạm biệt nhau, vừa
mới rời đi đã nhớ phòng 315. Sau này sẽ không có người mua vịt quay cho cô ăn,
sau này không có người đấu khẩu với cô, sau này không có người cùng cô nghiên
cứu AV... Nhưng, một vài người, đến một lúc nào đó cũng phải chia tay.
Mao Mao nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ: “Tốt nghiệp rồi, sao lại cảm thấy cái
gì cũng hết.”
Trong đám bọn cô, người kết hôn sớm nhất là An Ninh, chưa tốt nghiệp đã đăng ký
kết hôn, sau đó một năm đã sinh đôi. Tường Vy ở lại thành phố X làm việc, vẫn
đi tìm hiểu, hẹn hò với mấy người, nhưng đều không quá nửa năm, cô ấy nói:
“Luôn thiếu một chút kích thích”, Triều Dương thi đỗ tiến sĩ, vẫn ở lại thành
phố X, nghe nói bạn trai ở quê vẫn đợi cô ấy quay về. Mỗi người đều có chuyện
muốn người khác biết và không muốn người khác biết, hoặc vô vị, hoặc vui vẻ, còn
cuộc sống của cô - Mao Hiểu Húc - chính là trong lúc ăn tạp chờ chết có xen vào
một vài trò lưu manh vô độ, chỉ là, sau khi tốt nghiệp có giở trò lưu manh cũng
không lấy gì làm hưng phấn nữa.
Sau đó Mao Mao nghe Triều Dương nói, thầy ấy sắp kết hôn.
Lúc đó cô đang chơi trộm điện tử ở công ty, bị giật mình, mà “Thiên Gian Mao
Mao Vũ” trong trò chơi cũng bị người chơi đồ sát.
“Cảm thấy thế nào?” Triều Dương hỏi đểu.
“Hô, bị đồ sát rồi! Có gan đừng chạy để chị đồ sát em một trăm lần, một trăm
lần!” Sau đó Mao Mao nói: “Bà mẹ nó, làm sao làm được chuyện lớn?”
“Bà nghĩ thoáng thế là được.” Triều Dương cười nói: “Đối tượng của thầy Tô,
cũng chính là cô gái bị bà đánh, có thai rồi, do đó mới vội vã kết hôn, à,
không biết là con của ai, Tô Tuân thật là rộng lượng.”
Mao Mao ngửa đầu dựa vào ghế: “Haizz, cuộc sống chỉ như một trò chơi.”
Buổi tối, A Mao đi xe đạp điện về nhà, tắm xong, mở máy tính, suy nghĩ, đăng
nhập hòm thư điện tử, trong một năm qua, cô nhận được thư của anh hai lần, một
bức nói là: “Xin lỗi.” Một bức hôm qua nhận được, anh nói: “Anh sắp kết hôn,
Hiểu Húc. Tử Yến có em bé rồi, anh không thể bỏ cô ấy. Nếu em đến, anh đợi em.”
Mao Mao cảm thấy buồn bực, cô đến đấy làm gì, anh ấy kết hôn, có liên quan gì
đến cô!
Trong một năm, anh có rất nhiều đêm không vui, uống say, sự nghiệp không như ý,
khi anh và Tử Yến cãi nhau, anh đều gọi điện thoại cho cô, lúc mới đầu chỉ nói
một, hai câu, cuộc gọi đầu tiên anh gọi đến là lúc anh đang say, anh nói, Hiểu
Húc, xin lỗi. Mao Mao từ trong mơ như bị dọa cho tỉnh, cô nổi cáu: “Trong đầu
anh có bệnh à, nửa đêm canh ba toàn nói những lời vô nghĩa!”. Anh chỉ cười. Sau
đó, hai người kể cho nhau nghe mọi chuyện. Cô vẫn nghe, cũng nói chuyện, Mao
Mao nói chuyện rất thoải mái, cái gì cũng dám nói, đối phương nghe xong chỉ
cười. Mao Mao luôn nghĩ, mình là thuốc cứu mạng, mặc dù người ta là trai tài
gái sắc, nhưng người nổi tiếng cũng rất mệt.
Cứ coi như cô là một cái thùng rác, cũng có lúc chứa đầy đến mức không chứa nổi
nữa.
Cô tắt máy tính, chuông điện thoại reo, bên trên hiện lên: Tô A Tuân.
Mao Hiểu Húc cô dù dũng cảm, dù lợi hại, dù vô địch thật nhưng cũng có thể bị
thương, cũng có thể buồn, bởi cô đâu phải là người chết!
Mao Mao lần đầu tiên không nghe điện thoại của anh, đợi chuông ngắt, cô gửi một
tin nhắn: “Thầy Tô, chúc mừng thầy kết hôn, khi em bé chào đời, em sẽ đến uống
rượu đầy tháng, hôn lễ em không đến được, gần đây rất bận.”
Đối phương rất lâu sau mới trả lời lại: “Anh biết.”
Mao Mao nằm lên giường, nhìn trần nhà, cô hát bằng giọng hát sai nhịp: “Em là
một con chim nhỏ, muốn bay nhưng bay không cao, em đang tìm kiếm, tìm kiếm một
vòng tay ấm áp, yêu cầu như vậy có được coi là quá lớn lao...”
Hôm sau, Mao Mao tỉnh dậy, nhanh chóng đi làm, vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn
thấy một bóng dáng nho nhã đứng dưới gốc cây ngô đồng trên con dường trước mặt.
Mao Mao ngơ ngác nhìn anh, tiến lại gần, sau đó nói: “Shit! Sao anh lại đến
đây?!”
Anh nghe thấy cô nói mấy lời thô tục cũng không chau mày, cười hỏi: “Trên đường
đến đây anh luôn nghĩ tại sao? Em nói cho anh biết được không?”
(1)
Nếu trừ
Từ Mạc Đình ra thì vị thiếu gia nhà họ Trương tuyệt đối là một nhân vật có tầm
cỡ. Đẹp trai: có! Tiền: không ít! Nhân cách: cao thượng (tự nhận)!
Vậy nên, từ khi chị dâu giới thiệu anh quen với Phó Tường Vy và Mao Hiểu Húc,
thì những ngày tháng của anh đã trở nên không bình thường.
Rốt cuộc, cuối cùng là kinh hãi.
Đó là trước vũ hội của Đại học X một tuần, anh bị gọi đến hội DM để giúp đỡ,
nói là muốn anh là người dẫn đạo trong vũ hội hôm đó (Điều kiện đầu tiên là