
bước,
người đang bước lại chính là Chu Cẩm Trình, bên cạnh là một cô gái dáng điệu
phóng khoáng, đang khoác tay anh ta. Cẩm Trình tất nhiên cũng nhìn thấy cô,
cũng có chút bất ngờ, tiến lại gần hơn, anh ta chào mẹ An Ninh, mẹ An Ninh đối
với Chu Cẩm Trình cũng chẳng phải là có thiện cảm hay ác cảm, suy cho cùng thì
cũng chỉ là quen biết.
“Anh Chu đưa bạn gái đi shopping à?”
Chu Cẩm Trình gật đầu, cười nhạt nói: “Trường Ninh Ninh được nghỉ rồi nhỉ?”
“... Ừm.”
An Ninh thấy cô gái đối diện cười với mình, cô cũng cười lại một cái.
“Đây là cháu gái anh.” Chu Cẩm Trình giới thiệu với bạn gái, lại quay sang giới
thiệu tên bạn gái với mẹ An Ninh.
An Ninh cảm thấy không cần thiết phải giới thiệu như thế.
Đối phương quay sang mỉm cười: “Chào bác!”
Lúc này, ánh nhìn của Chu Cẩm Trình lại hướng về phía An Ninh, tỏ vẻ như là bất
chợt nhớ ra điều gì, hỏi: “Ninh Ninh năm nay chắc cũng về thành phố G chúc Tết
nhỉ? Mấy ngày nữa tôi cũng phải về đó một chuyến, có thể về cùng đường với tôi,
bố cháu cũng yên tâm hơn.”
“Ách, không cần đâu!” Tuy không được khách khí, nhưng có lúc An Ninh cũng không
muốn vòng vo tam quốc: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ.”
Mẹ An Ninh cười cười xoa đầu con: “Con bé này! Anh Chu, muộn một chút tôi sẽ
đưa nó đi, cảm ơn ý tốt của anh!”
Đã như vậy rồi, Chu Cẩm Trình cũng không nói gì thêm, chỉ qua loa khách sáo mấy
câu rồi chào tạm biệt luôn.
So với trước kia, Chu Cẩm Trình bây giờ có vẻ đã khôi phục lập trường thân phận
vốn dĩ, giống một bậc “trưởng bối” thực sự.
Đến khi họ đi xa, An Ninh mới nghĩ đến một chuyện: “Mẹ đưa con đi á?” Gì thì gì
cũng không nỡ lòng nào để mẫu thân đại nhân lái xe ba tiếng đồng hồ đưa mình đi
được.
Bà Lý đáp: “Đưa con ra bến xe mà.”
An Ninh ngẩn tò te, cười tươi khoác lấy cánh tay mẹ yêu quý: “Mẹ thật là tuyệt!
Để con giúp mẹ đẩy xe nhé!”
Buổi chiều, An Ninh đến chỗ hẹn, đường cũng không
xa, nơi Từ Mạc Đình hẹn chỉ đi xe hai mươi phút là tới, cô vừa đến cửa, thấy có
hai bạn nữ sinh đang bị nhân viên ngăn lại: “Xin lỗi cô, chỗ này chúng tôi chỉ
dành cho hội viên...”
“Gì cơ?” Nữ sinh kia cảm thấy bực bội, bị người ta chặn cửa thật mất mặt: “Nào
đã phải câu lạc bộ hoàng gia chứ?”
Nhân viên phục vụ cười nhăn nhó, ôn tồn giải thích: “Thật sự xin lỗi, quy định
của chúng tôi đúng là như vậy ạ.”
Khi một nhân viên khác đang định bước lại “phục vụ” An Ninh, An Ninh lập tức
rút thẻ trong hái đưa ra.
Đối phương: “Cô Lý phải không ạ? Xin mời theo tôi!”
Lúc đi ngang qua hai cô nữ sinh kia, cô cảm giác được như có ánh mắt quét qua
người mình, An Ninh cười cười tỏ vẻ ngại ngùng, trong lòng thầm nghĩ, thời đại
này làm sao những nơi hủ bại còn thiết kế cả bậu cửa làm gì?
Dẫn lối lên lầu, tầng hai là phòng trà, không gian rất thanh tịnh.
An Ninh đến sớm, chọn ngồi ở một góc khá kín đáo trên chiếc ghế dài trong
phòng, cô tháo khăn quàng cổ xuống: “Cho tôi một ly nước ấm trước, cảm ơn!”
Trong lúc đợi Từ Mạc Đình, cô thấy giá gỗ bên cạnh bày la liệt sách, có cả cuốn Sử ký Tư Mã Thiên, cô lấy ra xem thử, lật đến đoạn trận Mục Dã, chiến
lược lấy ít thắng nhiều, nhà Chu diệt nhà Thương lập nên thiên hạ. An Ninh nghĩ
mãi trận chiến này nguyên nhân lớn khiến nhà Thương bại trận không phải ở sự
thất sách trong chiến lược mà ở chỗ tập hợp con người, quân Ân (quân đội của
nhà Thương) sử chép có bảy mươi vạn đại quân nhưng quá nửa là nô lệ và tù binh,
mà cái đám nô lệ với tù binh bản thân sáng chẳng lo được tối, dễ phản lắm, ách,
nếu nói như vậy, cái câu “lấy ít địch nhiều” rất đáng để xem xét.
An Ninh yêu thích lịch sử, chủ yếu là vì nó có nhiều điểm có thể tìm tòi suy
ngẫm, nhưng lại là thứ cố định, không thay đổi được.
Tiếng chuông thang máy làm cô ngẩng đầu dậy, Từ Mạc Đình bước ra, An Ninh ngỡ
ngàng, hiển nhiên không nghĩ cạnh anh còn có người khác, Mạc Đình cũng nhìn
thấy cô, ánh mắt sáng lên rồi bình thường trở lại. Đợi mấy người mặc Âu phục,
giày da đi vào trong lối rẽ, An Ninh tiếp tục cúi xuống xem sách.
Mấy phút sau, Từ Mạc Đình bước tới, ánh mắt chưa hề rời khỏi thân hình đẹp đẽ của
cô. Khi cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, An Ninh quay đầu sang, chạm vào
ánh mắt anh, anh cười: “Em đến sớm thế?”
Trên mặt An Ninh tỏ vẻ ai oán: “Anh bận việc công, sao còn hẹn em ra đây?”
“Cũng không phải việc công gì mà.” Từ Mạc Đình nói: “Ba anh cũng ở trong, lát
em gặp ba anh nhé?”
“Á?” Thế này bất ngờ quá.
“Em vẫn chưa chuẩn bị.”
Mạc Đình nhìn lướt cô trên dưới một lượt: “Thế này là được rồi.”
Trong lòng An Ninh suy tư trăm mối, sao uống trà lại thành ra gặp mặt người lớn
thế này?!
Hôm đó, cô chuyển vào ngồi trong một phòng riêng của câu lạc bộ, cảm giác duy
nhất của An Ninh là đây đâu phải cuộc gặp mặt bố mẹ chứ? Là gặp mặt cả gia tộc
mới đúng.
Chú chú bác bác, sau đó, An Ninh kinh ngạc một chút, cô đã thấy ba của Mạc Đình
trên ti vi, ách, cô có cần phải bày tỏ sự ủng hộ đối với chính sách của ông ấy
không?
Nhưng cô chưa kịp bày tỏ gì, vị lớn nhất gia tộc họ Từ ấm áp độ lượng ấy đã
cười và nói với cô một câu: “Cô gái