
“Từ Mạc Đình, hôm nay học xong có muốn đi hát
Karaoke không?”
“Không, hai người đi đi, chơi vui nhé!”
Đợi hai bạn nữ sinh đi khỏi, Lâm Văn Hân ngồi ở hàng trên mới quay lại: “Người
ta lấy hết dũng khí để hẹn cậu, sao lạnh nhạt thế?”
Từ Mạc Đình lật trang sách trên tay, ý muốn nói chẳng có hứng: “Sắp thi cuối kỳ
rồi, phải chịu khó xem thêm sách.”
“Tôi nói lão đại này, với năng lực của cậu thì cho dù không đọc sách cũng vẫn
đứng trong top ba, làm gì mà phải khổ sở thế, làm tôi cũng ngại chẳng dám ra
ngoài chơi.”
Từ Mạc Đình vẫn lạnh nhạt nói: “Trên thế giới này chẳng có thứ gì được đền đáp
mà không phải bỏ ra công sức nỗ lực cả.”
Bạn ngồi cùng bàn của Từ Mạc Đình lúc này mới rời mắt khỏi đề thi, ngước đầu
lên phụ họa: “Lão đại nói có lý, trúng phóc.”
Lâm Văn Hân bĩu môi: “Cậu có biết người đứng đầu bảng khoa Tự nhiên khóa mình
không? Nghe nói quá nửa thời gian là đọc sách.”
Từ Mạc Đình nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một vài tia sáng, có gì đó quyến
luyến sâu thẳm, lại nghe mấy bạn bên cạnh buôn vài câu, anh bỏ sách xuống, đang
định đứng dậy thì suýt chút nữa va phải một bạn gái bước vào từ cửa sau.
“Xin lỗi!” Cô lùi lại một bước, cười e thẹn: “Tôi tìm lớp trưởng lớp các bạn,
giáo viên chủ nhiệm gọi bạn ấy lên văn phòng.”
Mạc Đình quay đầu ngó về phía sau, nói bình thản: “Cậu ấy không có ở đây.”
Bạn nam bên cạnh giơ giơ cánh tay: “Bạn à, lớp trưởng lớp tôi đi toilet rồi,
cậu ấy quay lại tôi sẽ bảo cậu ấy.”
“Cảm ơn!” Cô đã quay lưng đi rồi, nghĩ thế nào lại quay lại nói với Từ Mạc
Đình: “Cảm ơn nhé!”
Trong cõi mơ hồ, anh cẩn thận gợi lại những ký ức đã chìm sâu từ lâu, rồi lại
cúi đầu xuống hôn cô.
An Ninh cảm thấy môi mình hơi đau, nghĩ rằng trong bao nhiêu cặp đôi trên khắp
thế giới này, có thể coi cô là bi tráng nhất.
“An Ninh à, đừng quay lưng đi mà quên mất anh nhé!”
Cô quên, là vì cô không nhớ, không để ý.
Vì thế anh thấy muộn phiền, thấy khó chịu.
Nhưng bản thân đã thích mất rồi, trên thế giới này luôn luôn có một người tinh
tế đi vào tận cùng con tim và lôi ra tất thảy những tình cảm non nớt, ngây thơ
nhất, từng chút, từng chút một.
“Bạn gái vừa nãy chính là đầu bảng khoa Tự nhiên ư?”
“Nói ra mới nhớ, mẹ bạn ấy dạy Ngữ văn ở trường ta, sao bạn ấy không học Ngữ
văn nhỉ? Chưa biết chừng lại học cùng lớp mình, tiếc thật!”
“À, thế chẳng phải chúng ta có một đối thủ nặng ký hay sao?”
Từ Mạc Đình đã quay lưng bước đi, bạn gái kia vốn muốn nói chuyện, tự dưng lại
chẳng còn nhiệt tình, “Haizz, đọc sách đi, nói chuyện về người khác làm gì.”
Quay về chỗ ngồi, ngoái đầu nhìn theo chiếc bóng đó, cái bóng “cao lớn” lặng lẽ
kia luôn khiến người ta phải theo đuổi.
Nhân phẩm, học vấn của Từ Mạc Đình đều ưu việt, lại tuyệt đỉnh thông minh, là
đối tượng của biết bao nhiêu bạn gái, cũng là nhân vật được đám nam sinh sùng
bái ngưỡng mộ. Trương Ly Thanh vẫn còn nhớ lần đầu gặp anh ở buổi diễn giảng
của học sinh mới, anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc đen mềm mại, sự
thanh khiết ấy nổi bật hẳn giữa một đám nam sinh nhuộm tóc xanh đỏ, bàn tay cầm
giấy phát biểu, từng ngón từng ngón trắng trẻo thon dài, nói năng rành mạch,
giọng điệu từ tốn nhưng vẫn giữ được sự cương nghị không thể thỏa hiệp.
Anh là nhân vật tiêu điểm của hội nữ sinh mỗi khi nằm ườn trên giường ký túc xá
nữ buôn chuyện, không ít người mỗi khi nói đến anh thì mặt cứ đỏ ửng lên không
tài nào giấu giếm được.
Nhưng có khi, thêm thương nhớ lại chẳng phải chuyện tốt, anh quá ư xuất chúng
khiến những người yêu mến anh không dám gần, mà anh thì lúc nào cũng tỏ ra lãnh
đạm, luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.
Nghe đâu, anh là con trai của một nhà ngoại giao, người thường xuyên xuất hiện
trên báo đài, ti vi, mẹ anh là lãnh đạo của Sở Giáo dục, từ nhỏ anh đã giành
được các giải thưởng toàn quốc, thầy hiệu trưởng coi anh là học sinh ưu tú; anh
là cầu thủ chủ lực của đội bóng rổ của trường, cuộc thi nào anh tham gia cũng
đoạt giải... Người như thế khiến mấy kẻ dám trèo cao, đến tuổi này ai cũng đã ý
thức được thế nào là xứng đôi vừa lứa, vì thế chỉ dám thầm để ý, thỉnh thoảng
được nói chuyện vài câu cũng thấy mãn nguyện rồi.
Buổi chiều, tiết Thể dục cuối, Từ Mạc Đình đang chơi bóng cùng bạn, như một sự
vận động giết thời gian đế tâm hồn thôi nhớ nhung ai đó.
Mạc Đình ra khỏi sân, đi đến gốc cây long não lấy nước uống vài ngụm, Lâm Văn
Hân tiến đến dựa vào bên cạnh: “Lão đại, hôm nay không nương tay nhé!”
Từ Mạc Đình cười, không nói gì. Lúc này, có một bạn gái ở vòng ngoài bỗng hét
lên: “Từ Mạc Đình, em yêu anh!” khiến Lâm Văn Hân đang uống nước sặc ra ngoài,
“Chết mất thôi!” Ngoái ra xem cũng không biết là ai hét, túm tụm năm ba bạn gái
kẻ đùn người đẩy lẫn nhau.
Từ Mạc Đình đã quen mấy chuyện như vậy, anh không phải người quá tự mãn, chỉ là
anh thiếu sự nhiệt tình vói một số chuyện, sự nhiệt tình của anh... chỉ biểu
hiện với một người, thậm chí đến nỗi anh không biết làm thế nào để kiềm chế
được. Chàng thiếu niên chí khí cao ngạo nửa năm trước đã trải qua cảm giác thế
nào là