
uấn quít em
không buông, chỉ muốn em giúp bà ta bồi thường hợp đồng hay giúp ông ta
lấp đầy ngân sách thiếu hụt trong công ty thì khi đó em chỉ muốn có được sự thanh tịnh thôi."
Cũng đều là như vậy, một khi thân tình trộn lẫn với lợi lộc, thì cảm
tình có vẻ cực kỳ xấu xí cùng khó chịu.
Tưởng tượng xem, Dương Chi Hồng lúc đã có con đem pháo hoa muốn cùng
nhau đốt lên, sau đó từ trong phòng bước ra một nhóm chú bác liếc mắt
nhìn chằm chằm muốn chia huê hồng còn có thể có tâm trạng đốt pháo hoa
sao.
Đêm trừ tịch năm nay, cô uống say. Nằm ở trong ngực anh hai, nhìn kia
Đóa Đóa pháo hoa nở rộ tỏa sáng cả bầu trời đêm, hết sức mỹ lệ hết sức
xinh đẹp làm cho người ta khó có thể quên.
Nhìn một mảnh mờ mịt ở bên
trong, cô đột nhiên nhớ đến một bộ phim có tên ‘Tiên Kiếm Kỳ Hiệp
Truyện’ trước đây đã từng xem qua, nam chính dắt nữ chính, nữ phụ, nam
phụ. . . . . .Cùng nhau đốt từng chùm pháo hoa, cùng nhau ước hẹn mười
năm, ngay lúc đó mỗi người đều hạnh phúc bình yên, chỉ tiếc là đến cuối
cùng chỉ còn người chết lầu trống, mười năm ước hẹn đã thành lời nói
suông. (phim này buồn lắm có ai xem rồi chưa)
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh hai dưới ánh sáng
khói lửa pháo hoa chợt sáng rồi chợt tắt đi, mắt sáng nửa khép hờ, không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng mà cô lại . . . . . . Cô có tư tâm cho
rằng anh bây giờ là hạnh phúc sao.
Quay đầu, cô bất tri bất giác cầm thật nắm tay anh hai, nắm thật chặt
thật chặt không có chút khe hở nào. Nếu như đây là một giấc mộng, vậy
hãy để cho cô vĩnh viễn đừng tỉnh lại nhé, nếu như đây chỉ là chuyện
ngoài ý muốn tốt đẹp nhất trong đời, vậy hãy để cho cô vĩnh viễn sống
trong chuyện ngoài ý muốn đó đi!
Anh hai giống như cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, cúi đầu, nhẹ
nhàng ôm chặt cô. Trong con ngươi đen sâu hun hút kia là một mảnh thâm
thúy, giống như vòng nước xoáy xoay tròn thật sâu và tới lôi kéo cô vào
trong đó, không thể tự thoát ra được, chỉ có thể không tự chủ trầm mê
luân hãm, không thể tự kềm chế.
Tranh thủ chen lẫn những thanh âm hoan hô của người khác, cô hé mở môi
anh đào, thấp giọng bày tỏ: "Anh hai. . . . . .
Em yêu anh." Sắc mặt anh hai không thay đổi, chỉ có đôi mắt bồ câu xinh đẹp lóe sáng vì dư âm
sáng rực của pháo hoa .
Cô không biết trong lúc ấy anh hai có nghe được lời cô nói hay không..., nhưng từ buổi tối đó sau khi trở về, anh hai lấy sự dịu dàng hiếm thấy
lấy lòng cô, để cho cô đạt đến mấy lần cao triều mới bộc phát ra, cuối
cùng anh chống đỡ cái trán ướt mồ hôi của cô thâm tình vừa hôn vừa nói
"Qủa bóng nhỏ, anh yêu em."
Trong lúc cô nửa ngủ nửa tỉnh, trong lòng thật ngọt ngào mỉm cười, ra
sức chu chu mỏ, còn muốn nói nhiều hơn, nhưng thật sự cô quá mệt mỏi đến ngay cả giơ tay lên chống trước ngực anh hai cũng không có hơi sức, chỉ có thể lâm vào cùng trầm luân theo luật động không ngừng nghỉ của anh
hai trong đêm tối Rời đi
Năm mới đã qua, nhiệt độ lại bắt đầu tăng cao. Tuyết đọng từ trên núi
đến dưới chân núi đều đã từ từ tan, mùa xuân cũng từ từ đến gần.
Đối với cô mà nói, mùa xuân không có ý nghĩa gì ,với cô chứ đừng nói tới việc vui mừng đón xuân, trong lòng cô luôn hiện lên một cảm xúc âm thầm nhàn nhạt đau buồn. Tuyết tan, cũng đồng nghĩa là anh hai sắp phải đi
rồi, nhưng anh vẫn không nói sẽ dẫn cô đi theo. Mà cô, thật sâu trong
nội tâm đã không còn bất cứ kiêng kỵ gì như trước, bây giờ cô chỉ muốn
trực tiếp đi theo anh hai về nhà.
Lời nói vẫn lẩn quẩn trong lòng, nhưng lại không cách nào mở miệng nói
ra.
Cô sợ, nếu như trong giây phút cô mở miệng nói ra, lại nghe được lời
lạnh lùng cự tuyệt của anh hai, hơn nữa lòng cô cũng chưa chuẩn bị khi
xuống núi sẽ đối mặt với Kiều Hỷ như thế nào nữa.
Một ngày, hai ngày, ba ngày. . . . . .ngày cứ nối tiếp nhau qua đi, Lăng Thịnh rời đi.
Tiếp đến một ngày, hai ngày, ba ngày nữa. . . . . . lại những ngày nữa
nối tiếp trôi qua, Tần Nhật Sơ cũng nói lời tạm biệt với cô.
Sau đó, anh hai vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Buổi tối, vẫn như cũ là một cuộc sôi trào nóng rực Phiên Vân Phúc Vũ, cô miễn cưỡng tựa trong ngực anh hai, ngón tay vô thức ở trên ngực trơn
bóng vẽ nên các vòng tròn.
"Anh hai, anh đã lâu không trở về, công ty sẽ không có việc gì chứ?"
Nếu không cách nào nói thẳng ra, vậy thì nói bóng nói gió cũng có thể
chứ.
Anh hai cầm cái tay đang lộn xộn của cô, "Thế nào, lo lắng Nguyễn thị
sụp đổ anh sẽ không nuôi nổi em sao?"
Lôi kéo tay của cô tới khóe miệng êm ái vừa hôn, anh hai vừa nói: "Miên
Miên, em yên tâm, anh hai bản lĩnh khác thì không có, nhưng nuôi em thì
dư sức."
Cô tiến sát tới lồng ngực ấm áp của anh hai, nhẹ nhàng cọ xát, "Anh hai, anh không muốn xuống núi sao?"
"Miên Miên mấy ngày nay trong lòng em có chút không tập trung, chẳng lẽ
chính là vì chuyện chúng ta xuống núi hay không?" Thanh âm anh hai kinh
ngạc, "Anh không phải đã cho em thời gian nói lời tạm biệt cuối cùng với mọi người sao?"
Cô cũng kinh ngạc, "Cái gì tạm biệt lần cuối ?"
Anh hai cười gian, "Em cho rằng anh còn có thể để cho em sống b