
ặt
trời lên cao ba sào mới dậy, cho dù dậy, cũng oán giận Tần Chí một lúc lâu.
Vẫn là Tần Chí phản ứng nhanh: "Không có việc gì,
ngày hôm qua ở trên máy bay đã ngủ qua, hơn nữa, đã lâu không tới thăm chú và
dì nên hôm nay qua đây sớm một chút, còn có thể ở trước khi chú và dì đi làm
tán gẫu một lúc."
Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn sắc mặt anh khá tốt, không hiện
vẻ mỏi mệt, tin là thật, không hề rối rắm vấn đề này nữa, cảm thấy hơi đói, bỏ
chạy vào phòng bếp quấn quít lấy bảo mẫu đang làm bữa sáng.
Chờ cô đi rồi, Lâu Thanh Thanh vẫn cúi đầu yên lặng ăn
bữa sáng đột nhiên cất tiếng hỏi Tần Chí: "Anh Tần Chí, hai người hôm nay
muốn ra ngoài?"
Ngại Lâu Viễn Chí đang ở đây, Tần Chí lễ phép lên
tiếng: "Ừ."
"Nhưng mà, hôm nay Nghiêu Nghiêu không phải đã
muốn hẹn..."
Lâu Nghiêu Nghiêu đi ra liền thấy Lâu Thanh Thanh đang
nói chuyện cùng Tần Chí, trong lòng bốc hỏa, cố ý dùng ghế dựa kéo ra một tiếng
tạp âm chói tai, sau đó cản tầm mắt của Lâu Thanh Thanh, lưu lại một cái gáy
cho cô ta: "Dì đang làm bánh trứng, anh muốn ăn không?"
"Muốn." Tần Chí đương nhiên sẽ không cự
tuyệt, tuy rằng đã ăn cũng đủ no rồi, mà đối với câu nói còn để ngỏ của Lâu
Thanh Thanh, anh cũng không có biểu hiện ra một chút hứng thú.
Lâu Thanh Thanh cắn chặt răng, cúi đầu ăn bữa sáng, cô
luôn luôn là một học trò tốt hôm nay lại không đi học, trên người ăn mặc cũng
không mộc mạc giống ngày thường, mà là thay một thân quần áo trắng thực tinh
xảo, tóc cũng thả xuống dưới, mềm mại ở trên vai.
Thái độ của Phương Hi Lôi đối với Tần Chí không tính
quá thân thiết, càng có vẻ mẹ vợ xem mắt con rể, hỏi vài câu về tình hình cha
mẹ Tần Chí gần đây, lại quan tâm một chút tình huống công ty anh, cũng không có
ở lâu, liền đi làm.
Thái độ của Lâu Viễn Chí đối với Tần Chí có chút lãnh
đạm, kỳ thật ông đối với ai cũng đều rất lạnh đạm, trừ Lâu Thanh Thanh, người
này có một cảm giác lạ thường về sự ưu việt, buồn cười cũng thật đáng buồn.
Ăn xong rồi bữa sáng, Lâu Nghiêu Nghiêu lôi Tần Chí
tới gara, thấy góc sáng sủa có dựng một chiếc xe đạp, Tần Chí có chút nghi
hoặc.
Lâu Nghiêu Nghiêu thực hưng phấn hỏi anh: "Thế
nào? Chiếc xe này còn có thể đi không?"
Đêm qua Lâu Nghiêu Nghiêu đã nghĩ qua, cô hiện tại tựa
hồ đối xe ô tô có chút khó chịu, nếu ngày mai đi ra ngoài hẹn hò, kiểu chịu
đựng sống dở chết dở như vậy, thật quá mất hứng, cho nên ngủ đến nửa đêm lại âm
thầm chạy đến gara tìm được chiếc xe đạp này.
Được người mình thích chở, điều này trong lúc còn trẻ,
là chuyện vô cùng lãng mạn và hạnh phúc, hơn nữa từ sau khi Tần Chí tốt nghiệp
đại học, cô cũng ít có thời gian gặp anh, nhiều năm như vậy, cô ngồi qua rất
nhiều xe đẹp, nhưng cái làm cô nhớ nhất cũng chỉ là cảm giác ngồi sau lưng
người này, cảm nhận được gió, tự do mà thoải mái.
Quan trọng nhất là mục đích của chuyện này, nó sẽ ảnh
hưởng rất lớn tới bầu không khí hẹn hò.
"Để anh xem." Tần Chí ngồi xổm xuống, đánh
giá chiếc xe này, thân xe đã được Lâu Nghiêu Nghiêu rửa qua, lốp xe cũng được
bơm căng, anh quay quay bàn đạp, lại bóp bóp bánh xe, lấy bơm xe bơm lần nữa
mới nói với Lâu Nghiêu Nghiêu: "Ngồi lên thử xem."
Lâu Nghiêu Nghiêu theo lời ngồi ở phía sau, Tần Chí
sải bước liền ngồi lên phía trước, đạp xe vòng vòng hai vòng, bánh xe co dãn
tốt, không có xì hơi, còn có thể dùng, tuy nhiên dù sao cũng để không nhiều năm
như vậy, có thể đi được bao lâu, thực khó mà nói.
"Thế nào? Thế nào?" Lâu Nghiêu Nghiêu ở phía
sau ôm thắt lưng anh hưng phấn hỏi.
Tần Chí đứng xuống, nhìn Lâu Nghiêu Nghiêu nói:
"Còn có thể dùng."
"Hôm nay chúng ta dùng chiếc xe này đi ra ngoài
được không?"
Mắt Lâu Nghiêu Nghiêu rất lớn, khi cô cố ý mở to hai
mắt nhìn người, sẽ có chút dọa người, nhưng đồng thời cũng có thể từ trong mắt
cô nhìn thấy chính mình, sẽ có một cảm giác cô nhìn rất chuyên chú.
Tần Chí bị cô nhìn như vậy, trong nháy mắt có chút
thất thần, mãi đến khi Lâu Nghiêu Nghiêu hỏi lại, mới hồi phục tinh thần, cười
gật đầu đáp ứng.
"Chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, chờ lát nữa
thì sẽ rất nóng."
Tần Chí đương nhiên không ý kiến, anh đi ra ngoài đem
xe dừng ở gara nhà Lâu Nghiêu Nghiêu, Lâu Nghiêu Nghiêu đem xe đạp ra bên ngoài
chờ anh.
Lâu Nghiêu Nghiêu chống xe, nhìn về hướng gara chờ Tần
Chí, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: "Nghiêu Nghiêu." Thanh âm
kia làm cho người ta cảm giác như tắm trong gió xuân.
Trước mặt cô cảm giác được có xe chạy qua tạt gió,
cũng nghe đến âm thanh phanh lại, nhưng cũng không để ý, tiểu khu này nhà ai
không có xe, nhưng thật không ngờ chủ nhân xe này lại quen biết mình. Lâu
Nghiêu Nghiêu kỳ quái quay đầu lại, nhìn thấy là người mà đời này cô không muốn
nhìn thấy nhất, Trần Hạo.
Trần Hạo thấy cô quay đầu, thần sắc ôn nhu lại mang
chút giả dối nói: “Chờ lâu không, Nghiêu Nghiêu, thật có lỗi, bởi vì đón
Lamphere trước, cho nên đến chậm."
Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản không biết anh ta đang nói
cái gì, tâm tình tốt đẹp vừa rồi chạy không còn một mảnh, lạnh lùng nghiêm mặt
nói: "Anh tới nơi này làm gì?"
"Lâu Nghiêu Ng