
hiêu, không phải cô kêu anh ấy tới
đón cô sao? Hiện tại lại diễn kịch cho ai xem."
Lâu Nghiêu Nghiêu ngạc nhiên nhìn cô gái ngồi ở vị trí
phó lái, cô ta thấy Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn qua, hừ lạnh một tiếng xoay đi, vẻ
chán ghét không cần nói cũng biết.
"Lamphere, em sao lại nói chuyện cùng Nghiêu
Nghiêu như vậy?" Ý cười trên mặt Trần Hạo thu trở về, ý tứ che chở rõ
ràng.
Những lời này tựa hồ đem Lamphere chọc giận, cô ta mở
cửa xe, dùng sức đóng sầm, tức giận nói: "Trần Hạo, anh phải làm rõ ràng,
rốt cuộc ai mới là bạn gái anh?" Cô gái này rất đẹp, một vẻ đẹp yếu ớt,
tính tình lại vô cùng mạnh mẽ.
Trần Hạo bất đắc dĩ nhìn nhìn Lamphere, lại nhìn nhìn
Lâu Nghiêu Nghiêu, nhìn qua thực khó xử: "Lamphere, anh đã nói rất nhiều
lần, Nghiêu Nghiêu chỉ là học muội của anh."
"Học muội? Trần Hạo, anh dám nói cô ta không có ý
đồ đối với anh?"
Lâu Nghiêu Nghiêu chống xe đạp, lạnh lùng nhìn hai
người kia, loại kịch ngây thơ này cô đã không có cảm giác gì, xuất diễn này,
bọn họ còn ra sức diễn xuất, nhưng cô đã muốn lui về phía sau màn.
Mọi người đều biết, Trần Hạo có một thanh mai trúc mã,
Trần Hạo tuy rằng "Không thích" cô ta, nhưng thân thể cô gái này
không tốt, lại luôn tìm cái chết, Trần Hạo mới "Không thể không" đáp
ứng làm bạn trai cô.
Anh ta bất đắc dĩ, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng,
cho nên tuy rằng anh ta cự tuyệt Lâu Nghiêu Nghiêu, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu vẫn
cảm thấy, anh ta đối cô không giống như vậy, anh ta chưa bao giờ cự tuyệt cô
tới gần, ánh mắt anh ta nhìn cô cũng không giống như những người khác, thậm chí
khi cô cùng Lamphere khắc khẩu, nhiều lần đều che chở cho cô.
Hiện tại xem ra, tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ
là một trò cười. Kỳ thật anh ta đối mỗi người đàn bà đều giống nhau, ôn nhu làm
cho người ta sa vào. Kỳ thật, rất đắc ý đi, Trần Hạo, nhìn một đám con gái
tranh anh ta đến đầu rơi máu chảy, "Không thể nề hà", anh nhất định
thực tự đắc? Mà nguyên nhân cô cùng Lâu Thanh Thanh có thể làm cho anh ta đối
đãi đặc biệt, chỉ sợ là bởi vì các cô là một đôi chị em, cố gắng này làm cho
Trần Hạo có một loại cảm giác thành tựu bệnh hoạn.
Trần Hạo người này, dùng cách nói vài năm sau chính là
mắc bệnh hoàng tử, mới trước đây ảo tưởng trở thành hoàng tử, sau khi trưởng
thành liền thật sự nghĩ chính mình là hoàng tử. Đây là bệnh.
Đáng tiếc, mạng Lamphere quá ngắn, bằng không, cô gái
hơi một chút là cắt mạch uống thuốc ngủ này luôn ảo tưởng tất cả những cô gái
khác đều thích anh ta, giống bệnh thần kinh ở cùng anh cả đời, cũng là kết cục
tốt.
Nghĩ đến mọi chuyện đã qua, trong lòng Lâu Nghiêu
Nghiêu giống như có động vật đang rít gào, bóng ma đang bao phủ cô, có một loại
dục vọng mãnh liệt muốn bùng nổ. Đột nhiên, có người nhẹ nhàng cầm tay cô, lực
đạo ôn nhu gỡ ngón tay đang cắm sâu vào thịt của cô, lòng bàn tay anh ấm áp, tựa
hồ có thể bị xua tan sự lạnh lẽo trong lòng cô.
"Đi thôi." Tuy rằng là câu trần thuật, lại
mang theo vài phần hỏi cùng không xác định.
Lâu Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng đang
cúi đầu nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Lâu Nghiêu Nghiêu nở một nụ cười tươi, gật
gật đầu: "Ừ, chúng ta đi thôi."
Bọn họ không coi ai ra gì ngồi trên xe đạp, từ bên
cạnh Trần Hạo cùng Lamphere đi qua.
Đứng ở cửa nhìn mọi chuyện, Lâu Thanh Thanh rốt cục có
động tác, cô đuổi theo la lớn: "Nghiêu Nghiêu, em không dự sinh nhật Trần
Hạo?"
Lâu Nghiêu Nghiêu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hôm
nay là sinh nhật Trần Hạo, khó trách sáng tinh mơ Trần Hạo lại mang theo
Lamphere vội tới chỗ cô, chuyện này không thể trách cô, tuy rằng cô biết ngày
sinh nhật Trần Hạo trong mấy ngày này, nhưng cô dùng là nông lịch, ngày tháng
hàng năm đều không giống, ai sẽ nhớ rõ ngày của "Bảy năm trước", hơn
nữa... Quên thì quên, cũng đã không phải việc quan trọng nữa rồi.
Lâu Nghiêu Nghiêu không để ý đến Lâu Thanh Thanh, ôm
sát thắt lưng Tần Chí, mặt tựa vào lưng Tần Chí, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn
của anh, nhắm hai mắt lại, giờ khắc này, cô cảm thấy vô cùng an tâm, mặc kệ
những người đó, cô đời này chỉ cần có người này là đủ rồi.
Lâu Thanh Thanh, cô có thể khiến tôi ghen tỵ nhưng
không thể khiến tôi điên cuồng, Trần Hạo không thể khiến tôi thống khổ, không
có hai thanh dao sắc này, ai có thể dùng cái gì để thương tổn tôi? Lâu Thanh
Thanh, chị em ta nếu thiếu một người, uy lực giảm một nửa, không có người phụ
nữ "Ác độc" như tôi làm nền cho sự thuần khiết thiện lương của cô, cô
có thể tỏa sang không? Trần Hạo, anh còn có thể được ai coi trọng? Tôi mỏi mắt
mong chờ.
Xe đạp đương nhiên không nhanh bằng ô tô, Trần Hạo ba
người tuy rằng chậm trễ một ít thời gian, cũng rất nhanh đuổi theo lên trước
hai người.
Bên cạnh đường cái, Lâu Nghiêu Nghiêu đang vòng tay ôm
thắt lưng Tần Chí, Tần Chí bất đắc dĩ nói gì đó, một tay lái xe, một tay khác
lại kéo tay cô ra, bị lấy ra, cô liền đổi tay khác tiếp tục ôm, đùa đến nghiện,
cuối cùng Tần Chí đành phải dùng một bàn tay cầm hai tay cô để ở phía trước,
Lâu Nghiêu Nghiêu liền giãy giụa, đập vào ngực anh, bụng