
đừng mong
cướp anh từ trong tay cô. Người nào có ý muốn gây rối, toàn bộ đuổi đi, cho dù
Tần Chí đối với cô không có cảm giác, nhưng chỉ cần không cho Tần Chí chọn, thì
anh nhất định sẽ chọn cô.
Nếu là người khác, cô sẽ không làm như vậy, nhưng đó
là Tần Chí, trong lòng cô có một sự lo lắng kì lạ, hơn nữa, tựa hồ cô lúc trước
còn từng đem những cô gái bên cạnh Tần Chí đuổi đi hết, thậm chí cô con hoài
nghi, Tần Chí nếu như không lừa cô, lúc đó anh quả thật yêu cô, sẽ không phải
vì anh căn bản không có lựa chọn thứ hai mới yêu cô chứ?
Khụ, nếu như lý luận này là thật? Vậy Tần Chí không
phải là có khuynh hướng chịu ngược sao? Dù sao, mặc kệ nói như thế nào... Đầu
tiên hẹn hò trước đã.
Cảm tình của cô đối Tần Chí là thành lập trên cơ sở
"Không thể mất đi", đến tột cùng có tình yêu hay không, cô không thể
xác định, nhưng nếu không có tình yêu vậy thì bồi dưỡng đi, cô cũng đã chuẩn bị
tốt việc cả đời bồi dưỡng cùng anh!
Nói sau, thay đổi quá lớn dọa Tần Chí chạy cũng không
tốt, bọn họ đều cần thời gian thích ứng, từ từ sẽ đến, từng chút từng chút một,
chậm rãi thay đổi, một ngày nào đó, Tần Chí sẽ phát hiện tâm ý của cô.
Trước khi ngủ, Lâu Nghiêu Nghiêu gửi cho Tần Chí một
tin nhắn nói ngủ ngon, sau khi nhận được hồi âm, Lâu Nghiêu Nghiêu mới thỏa mãn
đi vào ổ chăn.
Nhìn gian phòng kia đã tắt đèn, chỉ còn lại chút ánh
sáng mờ ảo của đèn ngủ, màn hình di động phát sáng làm cho sắc mặt Tần Chí nhìn
qua mù mịt không rõ, lại nhìn phiến cửa sổ kia đến ngây ngốc, Tần Chí cất di
động, yên lặng khởi động xe.
Ngày hôm sau, khi Tần Chí đến, Lâu Nghiêu Nghiêu còn
đang ngủ. Chờ dì Lưu đem cô từ trên giường lôi xuống dưới, liền thấy Tần Chí
đang cùng cha mẹ cô ngồi ăn bữa sáng, Lâu Thanh Thanh xem nhẹ không nói tới.
Bước chân Lâu Nghiêu Nghiêu không tự giác vừa chậm vừa nhẹ, đột nhiên cảm thấy
giờ khắc này thực tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng tim cô đập càng lúc càng
nhanh.
Thị giác của cô giống như phim điện ảnh bị xử lý hiệu
ứng, mặt cha mẹ bị mơ hồ trở thành bối cảnh, Lâu Thanh Thanh mặt bị đánh
Mosaic, chỉ có mặt Tần Chí trở nên vô cùng rõ ràng.
Hai mươi lăm tuổi đúng là thời gian một người người
đàn ông vừa mới bước vào giai đoạn thành thục, trước khi hai mươi lăm tuổi,
người đàn ông còn lưu lại một chút ngây thơ, bọn họ tuổi trẻ có sức sống đầu óc
lại thường xuyên bị choáng váng, cảm tình lấy mình làm chủ, sau khi qua ba mươi
tuổi, người đàn ông quá lõi đời, tuy rằng trải qua nhiều phong sương bọn họ có
lẽ đã hiểu được thế nào quý trọng một người phụ nữ, lại không có nhiều nhiệt
huyết, cảm tình lấy ổn định là chính, mà này lúc này vừa vặn, lưu lại một ít
nhiệt tình cùng kích tình khi còn thiếu niên, lại bắt đầu hiểu được quý trọng,
vô luận là yêu đương hay là hôn nhân, đều là đối tượng ưu tiên lựa chọn.
Nếu như nói trước hai mươi lăm tuổi là giai đoạn
trưởng thành của một người đàn ông, như vậy hai mươi lăm tuổi đến ba mươi tuổi,
chính là giai đoạn định hình của một người đàn ông, đương nhiên, mỗi người mỗi
khác.
Tóm lại, người đàn ông sau này giống như một viên ngọc
từ từ phát sáng, vô cùng mê người, nhất cử nhất động đều mang theo một lực dụ
hoặc khôn kể.
Tần Chí hôm nay mặc quần áo trong màu lam, tay áo được
sắn cao, cúc áo thứ hai được cởi ra, lộ ra một mảnh xương quai xatrước ngực nh,
ở trong mắt Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí mỗi một lần cúi đầu ngẩng đầu, mỗi một
lần nâng tay, đều tràn ngập lực dụ hoặc, mặc dù hai người đã quá quen thuộc, nhưng
những tháng ngày đó đã vô tình bị lãng quên, trong trí nhớ của cô, Tần Chí tựa
hồ nhảy vọt vào giai đoạn trưởng thành, đột nhiên liền trưởng thành.
Trước một khắc anh vẫn là vị “anh trai nhỏ” mang theo
một đám bạn cùng người ta đánh cho đầu rơi máu chảy, ngay sau đó anh đã thành
người lạnh lùng âm trầm, là tinh anh của thương giới. Lâu Nghiêu Nghiêu đột
nhiên cảm thấy thực mất mát, vì cô bỏ qua những thứ đó, mắt cay cay muốn khóc.
"Nghiêu Nghiêu." Anh ngẩng đầu nhìn thấy cô
đứng ở dưới cầu thang, hơi hơi sửng sốt, sau đó cười nham nhở.
Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn, đem nước mắt thu
lại, chạy đến bên cạnh Tần Chí ngồi xuống, bọn họ quen thuộc đã muốn xâm nhập
cốt tủy, nhưng thật ra cũng không có không được tự nhiên, đồng dạng xâm nhập
cốt tủy còn có oán giận: "Tần Chí, tại sao sớm như vậy đã tới rồi?"
Phương Hi Lôi nghe vậy, nhíu mày nói: "Nghiêu
Nghiêu, sao lại không lễ phép như vậy?" Lại có chút áy náy nhìn về phía
Tần Chí, vẻ mặt của Tần Chí thật ra không có gì biến hóa, thậm chí còn cười
cười với Phương Hi Lôi, tỏ vẻ không ngại.
Lâu Nghiêu Nghiêu bị mắng đến ngạc nhiên, ủy khuất
nhìn thoáng qua mẹ mình, sau đó mới nói với Tần Chí: "Anh hôm qua mới trở
về, sao không nghỉ ngơi nhiều một chút, sớm như vậy đã lại đây, chắc chắn không
nghỉ ngơi tốt, đều do em, sớm biết thế đã hẹn buổi trưa."
Mọi người đều dự đoán Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ oán giận
Tần Chí đến quá sớm, hại cô không thể nằm thêm một chút cảm thấy thực khó tin,
thực khác thường, lúc trước hẹn Tần Chí, lần nào không phải ngủ tới khi m