
trước khi lên đại học, cũng không có bạn nữ, lại nói tiếp, lúc đó có rất
nhiều nam sinh cùng nữ sinh, đều là cô lập cô, mãi cho đến khi lên đại học, mới
có hai người bạn.
Lâu Nghiêu Nghiêu đối với bằng hữu rất rộng rãi, thấy
gia đình hai nữ sinh kia điều kiện không tốt bằng cô, mỗi lần ăn cơm đi dạo phố
thanh toán đều là cô, ký túc xá đồ dùng tắm rửa, cũng đều là cô mua, mỗi lần về
nhà, còn có thể đem đồ ăn vặt Tần Chí mua cho cô mang lại đây chia xẻ. Cô đối
với các cô ấy tuy không nói là phơi bày ruột gan, nhưng ít nhất cũng không bạc
đãi chứ?
Kết quả thì sao? Các cô ta ăn của cô, dùng đồ của cô,
sau lưng lại nói rất nhiều lời khó nghe, cái gì là đại tiểu thư tự cho là đúng,
đứa con gái phá sản, cả ngày không trở về ký túc xá ở bên ngoài cùng đàn ông
lêu lổng, nhưng đó vẫn là chỉ là chuyện nhỏ, Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia vẫn
không rõ, cô ở trường học học không nhiều lắm, cơ hồ có thể xưng là người ẩn
hình, sao thanh danh liền thối thành như vậy? Mãi đến khi cô chính tai nghe
thấy, mới hiểu được nguyên nhân. Khổ sở sao? Khẳng định có. Thương tâm sao?
Chắc chắn có.
Các cô ta đúng lý hợp tình đem Lâu Nghiêu Nghiêu trở
thành người coi tiền như rác, một mặt thống khoái làm thịt, một mặt mắng thật
sảng khoái. Nhưng kỳ thật Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có nhiều tiền như người
khác tưởng tượng như vậy, cho dù trên tiểu thuyết cũng không có việc cha mẹ bận
rộn quá mà ném một đống tiền cho con cái, ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như
vậy, kiến thức được lực dụ hoặc của tiền, nếu như đứa nhỏ là con ruột, cha mẹ
thật sự có khả năng sẽ vô duyên vô cớ cho đứa nhỏ nhiều tiền như vậy để đi học
thành hư đốn sao?
Không có khả năng, ở nước ngoài, con kẻ có tiền thậm
chí còn phải làm công kiếm tiền tiêu vặt, trong nước cha mẹ tuy rằng cưng chiều
đứa nhỏ một ít, nhưng cũng sẽ không quá phận. Tiền của Lâu Nghiêu Nghiêu quả
thật nhiều hơn so với người khác, nhưng chữ nhiều này cũng rất có hạn, huống hồ
mẹ cô nghiêm khắc như vậy, ưu thế duy nhất của cô chính là, cô có thẻ tín dụng
của Tần Chí, bằng không, dựa vào tính tình cô tiêu tiền như nước, tuyệt đối so
với người bình thường cuộc sống càng thêm căng thẳng.
Nhưng mà may mắn là, mất đi hai người không đáng làm
bạn, lại có được một người bạn chân chính là Đàm Cầm. Quan hệ của cô cùng Đàm
Cầm vẫn ôn hoà, mãi đến khi mấy tháng trước có một buổi tối, cô phát sốt đến hồ
đồ, ngay cả gọi điện thoại cũng không có sức, cô suy yếu kêu nửa ngày, kết quả
hai người kia ngủ giống như lợn chết, có lẽ nghe thấy, chỉ là không muốn để ý
tới. Khi cô tuyệt vọng muốn buông hết, Đàm Cầm phát hiện cô phát sốt, đứng lên
giúp cô mặc quần áo, cõng cô đến phòng y tế.
Trời đông giá rét, lúc ba giờ đêm, trong trường học
không thấy bóng người, dì trông ký túc xá cho các cô đi, lại liền đi ngủ. Đêm
đó, Đàm Cầm cứ cõng cô như vậy đi hết nửa khu nhà, rất khó tưởng tượng, thân
thể Đàm Cầm không cao lắm có thể cõng cô đi xa như vậy, vài lần đều thiếu chút
nữa ngã sấp xuống.
Lâu Nghiêu Nghiêu vào lúc đó mới biết được, người bạn
chân chính, không phải chỉ nói ngoài miệng , mà là khi gặp rủi ro, nguyện ý
chia sẻ gánh nặng với mình. Sau đó cô liền than với Đàm Cầm hơn, cho dù thái độ
đối phương vẫn ôn hoà, nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu cũng chầm chậm phát hiện, tính
cách cô ấy là như thế, đối với ai đều là không lạnh không nóng, nhưng Lâu
Nghiêu Nghiêu phá lệ có kiên nhẫn là được, sau khi tốt nghiệp cũng vẫn duy trì
liên hệ, không có việc gì liền đi ra gặp mặt.
Đàm Cầm đại khái là người thứ ba trên thế giới vào lúc
đêm hôm khuya khoắt nghe điện thoại của cô, nghe cô oán giận cũng không gác
điện thoại.
Rất khó tưởng tượng, " Nữ nhân ác độc" như
cô vẫn bị người chán ghét, lại vẫn có một người bạn thật tình đối đãi với cô.
Vì vậy, Đàm Cầm không có điểm nào khiến cô không vừa ý. Lâu Nghiêu Nghiêu tính
tình không tốt, có đôi khi sẽ không phân rõ phải trái, vô duyên vô cớ phát
giận, cho nên cô cũng có chút nghi hoặc vì sao Đàm Cầm vẫn sẽ cùng cô làm bạn,
điều kiện sống của gia đình Đàm Cầm không tệ, căn bản không cần cô cho cái gì,
mãi đến sau này Đàm Cầm mới nói cho cô biết.
Mình chỉ nghĩ, một nữ sinh dễ dàng bị cảm động đến
khóc như vậy, cho dù xấu xa, cũng không xấu xa bao nhiêu. Huống hồ, người biết
cảm động, làm bạn bè sẽ rất dài lâu.
Nghĩ đến đây, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn Đàm Cầm ngây ngốc
nở nụ cười.
Đàm Cầm thấy thế, trên mặt chỉ có thể xem là thanh tú,
lộ ra một nụ tươi cười thản nhiên. Cũng là nụ cười đẹp nhất mà Lâu Nghiêu
Nghiêu nhìn thấy.
Về phần hai người kia? Nên cút được bao xa thì cút bấy
xa, cô hiện tại nên giúp Tần Chí nhà cô tiết kiệm tiền, mới không rảnh rỗi nuôi
người dưng đâu!
Lâu Nghiêu Nghiêu trước kia đi học xem tạp chí, tan
học trước tiên là đi dạo phố nay đã thay đổi, mọi người bên cạnh cô đều có thể
cảm nhận được. Trước không nói không hề cùng hai nữ sinh trong ký túc xá lui
tới.
Bình thường đi học lại đường đường không thiếu mặt,
không có việc gì còn không ngại đường xa đi qua nửa trường học đi hệ khác nghe
thuyết t