
àn toàn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bằng không, cũng không đến mức
bị Trần Hạo mê hoặc tới thần hồn điên đảo, mặt khác, cũng là thời gian Trần Hạo
xuất hiện quá khéo, bạn của Lâu Nghiêu Nghiêu ít nhất đều lớn hơn cô hai tuổi,
khi đó họ vừa mới tốt nghiệp, bằng không, nào có chỗ cho Trần Hạo, đến khi phát
hiện thì đã muộn.
Nhưng ”Núi để dựa vào”của
Lâu Nghiêu Nghiêu tuy rằng đã giúp cô chắn đi một số phiền toái lớn, nhưng
ngược lại khơi dậy sự tò mò cho vài người tự cho mình rất cao tìm kiếm cái lạ.
Điều này làm cho Lâu
Nghiêu Nghiêu thực buồn rầu, đi học bị chú ý thì không nói, còn thường xuyên
nhận được thứ kì lạ gì đó, lại ở nơi nào đó đều có thể “Gặp gỡ bất ngờ”, cố
tình đối phương còn mang vẻ mặt bố thí phát ra các loại mời. Đây căn bản là
đang diễn kịch. Lâu Nghiêu Nghiêu không nói gì, sao cô không biết cô có mị lực
như vậy? Đời trước căn bản là không ai theo đuổi cô cả!
Kỳ thật đó chỉ là vì
người khác hoàn toàn không thể có cách để theo đuổi cô, cho dù có người muốn
đưa thư tình hay hẹn cô, có hai bạn cùng phòng như vậy, mấy loại tin tức như
thế làm gì đến được chỗ của cô? Mặt khác, đời trước Lâu Nghiêu Nghiêu vốn không
suy nghĩ sâu xa, đối người đối việc, đa phần cô nhận được chỉ là sự lãnh đạm,
sau khi cực hạn điên cuồng qua đi, hiện tại rất ít có cái gì có thể chọc giận
cô, hơn nữa diện mạo không xấu, tính cách nhìn qua là có chút lạnh lẽo kiêu
ngạo khiêu chiến, có người theo đuổi cũng thực bình thường.
Nhưng Lâu Nghiêu Nghiêu
đều không thích là được, cô hiện tại ngoài Tần Chí thì bất luận kẻ nào cũng đều
không có hứng thú. Chỉ là, cô rõ ràng đã tỏ vẻ mình có bạn trai, cái người theo
đuổi đến tên cô cũng không nhớ được lại còn không buông tay, đầy miệng ba hoa
phiền chết người, hôm nay lại theo tới lớp học. Nếu không phải ngày mai còn có
môn bắt buộc điểm danh, cô đã muốn trốn học, nhưng cũng may ngày mai chính là
thứ Sáu, có thể không cần lại chịu tra tấn. Chán ghét nhìn thoáng qua nam sinh
ngồi ở phía trước, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không có tâm tư nghe giảng bài, lại
lấy ra di động gửi tin nhắn cho Tần Chí.
“Anh đang làm gì đó?”
Bên kia đợi một hồi, nhắn
lại hai chữ: Đang họp.
Cau mày buông di động,
Lâu Nghiêu Nghiêu chống cằm ngơ ngác một lúc lâu, liền lại nhịn không được nhắn
một tin đi qua.
“Anh đang làm gì đó?”
Lần này trả lời có vẻ
nhanh, vẫn như cũ là hai chữ: Đang họp.
Điều này làm cho Lâu
Nghiêu Nghiêu cảm thấy có chút ngạc nhiên, liền hỏi: “Họp có thể gửi tin nhắn
sao?”
Bên kia lặng im thật lâu,
mới trả lời: “Có thể, là A Nam chủ trì, anh chỉ ngồi nghe.”
Được câu trả lời thuyết
phục này, Lâu Nghiêu Nghiêu yên tâm thoải mái bắt đầu hai tay như múa, bùm bùm
phát ra vô số tin nhắn gửi đi qua, một hồi oán giận cái này, một hồi oán giận
cái kia, tất cả đều là càu nhàu. Nhìn tin nhắn Lâu Nghiêu Nghiêu gửi tới, Tần
Chí nhăn mi lại, nhìn chằm chằm di động nhìn hơn nửa ngày, mới nhận thấy được
trong phòng hội nghị không có chút âm thanh nào anh ngẩng đầu nhìn nam nhân
viên đứng trên kia nói: “Tiếp tục nói.”
Tên nhân viên kia sửng
sốt, vẻ mặt đau khổ nói: “Ông chủ à, tôi đã nói hai lần.”
Tần Chí cũng sửng sốt,
sau đó quay đầu xem Nguyễn Tư Nam bên trái, Nguyễn Tư Nam cúi đầu, lật một
quyển tạp chí giải trí, thường thường phát ra một tiếng cười khúc khích, hoàn
toàn không tập trung. Vẫn là trợ lý bên phải phản ứng mau, vội vàng đem laptop
của mình đẩy đi qua, nhanh chóng nhìn những gi chép phía trên đó, Tần Chí mặt
không đổi sắc nói: “Phương án này, còn có ai có dị nghị không?”
Dám có dị nghị không?
Nhóm nhân viên trầm mặc. Nhìn thấy không ai đưa ra dị nghị, Tần Chí giải quyết
dứt khoát: “Nếu phương án nhất trí thông qua, vậy từ hôm nay trở đi, liền
chuyển giao bộ kỹ thuật thi hành đi, trong một tháng xuất thành phẩm, bộ kỹ
thuật có thể làm được không?”
“Không thành vấn đề.”
Trưởng phòng bộ kỹ thuật nâng kính mắt, liếc mắt nhìn Nguyễn Tư Nam còn đang
xem tạp chí.
“Tốt lắm, tan họp.”
Một cuộc họp căn bản phải
ngồi mấy giờ, bị vài lời ngắn ngủn của Tần Chí thu phục, bắt đầu chuyên tâm bồi
Lâu Nghiêu Nghiêu gửi tin nhắn, tốc độ gửi tin nhắn của cô quá nhanh, một cái
còn chưa có xem xong, cái tiếp theo đã tới. Đợi cho tất cả nhân viên đều đi ra
ngoài, Nguyễn Tư Nam mới khép tạp chí lại, cười đến có chút yêu khí: “Tôi đoán
bọn họ hiện tại khẳng định suy nghĩ có nên đến chỗ khác làm hay không.”
Trợ lý còn đang thu thập
văn kiện ở trong lòng gật đầu: Vô nghĩa, có thể không muốn đi nơi khác sao! Vốn
chính là công ty mới mở, có một phó tổng không làm việc đàng hoàng liền quên
đi, hiện tại ngay cả tổng giám đốc cuồng công việc cũng đã bắt đầu ngẩn người
lúc đi làm, thế này còn chưa tính, nhưng lúc đang họp lại gửi tin nhắn, vì muốn
chuyên tâm gửi tin nhắn, đem cuộc họp quan trọng chấm dứt sớm. Công ty này… Sắp
ngã rồi, ngã rồi, ngã rồi.
Rít gào trong lòng bạn
tiểu trợ lý người nào đó đương không nhiên nghe thấy, Tần Chí liếc mắt nhìn
Nguyễn Tư Nam một cái, không để ý đến lời nói của hắn: “Trong khoảng thời gian
này, cậu