
thị nữ ra cửa đợi hầu hạ.
Từ sau khi Tử Tín tròn một tuổi, hắn tới rất thường xuyên, cũng
rất có quy luật mấy ngày đến một lần. Không quá tốt nhưng cũng
không phải chuyện xấu. Nhìn qua bản ghi chép lâm hạnh, hắn cũng
có đi đến những cung khác. Chuyện này nàng đã quen cho nên cũng chỉ thế mà thôi. Ngày qua ngày, năm nối tiếp năm, thẳng đến già là tốt rồi. Bác chính là như vậy mà sống qua ngày. Nàng xưa nay
thích thanh tịnh, ngay cả chuyện thỉnh an mỗi ngày của bốn vị phi tần cũng miễn cho. Mỗi ngày đều phải rập khuôn nói chuyện với
các nàng ta, thật là mệt người, nàng thà rằng cùng Tử Tín chơi
đùa còn hơn.
Mặc Lan sai người triệt hạ điểm tâm, lo lắng nói: “Tiểu thư, hôm nay
thế nào không động một miếng a? Cả ngày trời, một chút đồ ăn
cũng không động đũa là sao!” Hôm nay tiểu thư là lạ. Nàng thả một
quân đen xuống bàn cờ, quay đầu nói: “Ta không đói bụng.” Khi nói
chuyện, tay áo không cẩn thận quyét qua quân cờ, một bàn cờ đã đổ
ập xuống sàn. Nàng chậm rãi đứng lên, ôm ngực. Mặc Lan vội đã đi tới, giúp đỡ nàng, sốt ruột nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu, cũng không biết là làm sao, hôm nay từ
lúc tỉnh dậy lòng đã lo lắng bất an, đánh đàn thì đứt giây,
ngay cả uống trà cũng bị nước tràn ra tay. Thị nữ ngoài cửa lại
di vào, hành lễ nói: “Hoàng Thượng cho mời Hoàng hậu nương nương tiến
đến Thừa Kiền điện!” Nàng có chút kinh ngạc, nàng từ trước đến nay rất ít đặt chân đến nơi đó. Lại đừng nói đến canh giờ này. Từ
trước đên nay lúc này là thời điểm hắn phê duyệt tấu chương.
Tiến vào bên trong ngự thư phòng của hắn, nàng chỉ cảm thấy có
chút không thích hợp, sao thư phòng lớn như vậy lại chỉ có một
nội thị hầu hạ. Rất yên lặng, yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. Có một người đang quỳ trên mặt
đất, đầu cúi xuống rất thấp, nhìn như là phạm tội rất nặng. Nàng nhìn lướt qua, chậm rãi đi lên phía trước, khom mình hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng!” Một hồi lâu sau, mới nghe được thanh âm của
Bách Lý Hạo Triết, cực lãnh đạm nói: “Hãy bình thân!”
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Không biết Hoàng Thượng gọi nô tỳ đến là có
chuyện gì?” Bách Lý Hạo Triết tránh tầm mắt của nàng, trên mặt
không có một tia biểu tình, cũng không có lên tiếng. Chỉ nghe một thanh
âm lạnh lùng vang lên: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng gọi ngài
đến, tự nhiên trong lòng ngài đã hiểu rõ!” Kỳ thật là thanh âm rất bình thường, nhưng đối với nàng mà nói tựa như sét đánh mang
tai. Giọng nói này, cả đời nàng cũng sẽ không quên, cho dù hóa
thành tro nàng cũng vĩnh viễn nhớ rõ. Nội thị kia chậm rãi xoay
người lại, đúng là người nàng hận thấu xương .
Năm ấy là ngày lễ mừng thọ 50 tuổi của bác, nàng đi tới bên
cạnh hồ nước. Hắn dẫn nàng đến một tẩm cung hẻo lánh trong
cung: “Hoàng hậu nương nương mệnh tiểu nhân đem ngài đưa đến đây, thỉnh Nguyễn cô nương vào đó chờ đợi!” Tại đêm đó, cuộc đời nàng
thay đổi. Vốn tưởng rằng đời này không bao giờ . . . nhìn thấy hắn
nữa, không thể tưởng được hôm nay hắn lại xuất hiện ở Thừa Kiền
điện! Nhưng vừa nghe thấy, nàng tựa như đã biết được chuyện gì, sắc
mặt bỗng dưng trắng bệch, trắng bệch như giấy, cả người lắc lư đứng không vững.
Bách Lý Hạo Triết chậm rãi nói, từng chữ từng chữ hỏi:
“Nói cho trẫm biết, những lời hắn nói có phải là thật hay
không?” Tay nàng nắm chặt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay,
không nói lời nào.
Thanh âm kia lại vang lên: “Hoàng Thượng, chuyện này chẳng lẽ còn
là giả sao! Không phải ngài đã hỏi qua Tô thái y sao?” Người đang quỳ dưới đất liên tục dập đầu: “Hoàng Thượng, tiểu nhân đã đem
tất cả mọi chuyện biết được nói ra hết. Cầu xin Hoàng Thượng
tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết. Nhưng tiểu
nhân thật sự không có cách nào cả ——–” giọng nói kia đúng là của Tô Kinh Hồng, run rẩy bất an.
Nàng lùi về sau vài bước, tựa vào cột chạm hình rồng, lúc này mới có khí lực nói, khẩu khí nói ra cũng cực yếu ớt: “Hoàng
Thượng, người nghe nô tỳ giải thích ——–” Giọng nói kia lại lạnh
lùng thốt lên: “Hoàng hậu nương nương nghĩ muốn giải thích cái gì?
Giải thích trước khi ngài gả cho Hoàng Thượng đã thất tiết sao?
Hay là muốn giải thích đương kim hoàng thái tử không phải là cốt nhục
của Hoàng Thượng?”
Nàng suy sụp quỳ xuống: “Không, Hoàng Thượng ——- không phải như thế
——” Bách Lý Hạo Triết không nói gì, hắn ngay cả một câu cũng không
nói. Nàng thật sự hoảng hốt đến cực điểm.
Giọng nói kia vẫn không tính buông tha cho nàng, hướng cửa
đại điện nói lớn: “Người đâu, giải Tôn thị vào đây!” Có hai nội
thị áp giải một bà già đi vào, đẩy ngã xuống đất, lại đi ra
ngoài. Nguyễn Vô Song vừa quay đầu, bà già kia