
g lúc ấy ông cũng không nghĩ muốn tham gia chi tranh ngôi vị hoàng đế, cho nên lúc đó không có quá mức thân cận với một vị hoàng
tử nào.
Sau đó Vô Song gả cho hắn, ông mưới tiếp xúc với hắn. Hắn biểu hiện
khiêm cung có lễ, đối với ông khách khí cũng có có thập phần kính trọng. Mà ở phương diện quốc gia đại sự lại biểu hiện tài thế kinh người. ông
suy nghĩ đắn đo hồi lâu, lúc sau mới quyết định trợ giúp hắn. Đương
nhiên quan trọng nhất vẫn là thân phận của hắn là trượng phu của Vô
Song, cho nên ông không thể không can dự đến chuyện chi tranh ngôi vị.
Dù sao hắn một khi tranh vị thất bại mà nói, như vậy vô song cùng nguyễn thị gia tộc đều có thể vạn kiếp bất phục.
Sau đó hắn thành công , như nguyện đi lên ngôi vị hoàng đế. Vô Song
cũng thành hoàng hậu. Nhưng tựa hồ hết thảy bất hạnh cũng từ đó mà bắt
đầu. Thái hậu không đến nửa năm sau liền quy tiên —- mà Vô Song sau lại
bị giam lỏng ở Chiêu Dương điện, thân là phụ thân như ông, trọng thần
trong triều, vậy mà ngay cả nguyên nhân con gái bị giam lỏng cũng không
biết —— sau đó thì vô song lại bị chết cháy ở trong Chiêu Dương điện——-
Trong chốn hậu cung, nhiều chính là người hầu cùng thủ vệ. Ngay cả
một gian thiên điện nho nhỏ, cũng có mấy người thủ gác, huống chi đường
đường là Chiêu Dương điện đâu? Nhưng Vô Song lại bị lửa thiêu chết ngay
trong Chiêu Dương điện rộng lớn —— nếu là không có hoàng đế nửa điểm bày mưu đặt kế, Vô Song sao có thể không cứu được chứ?
Một tướng công thành muôn đời khô —— một tướng công thành muôn đời
khô a! ! ông cũng làm quan trong triều đình vài thập niên, sao lại không rõ đạo lý này đâu! Từ trước đến nay hoàng đế luôn e dè ngoại thích, mà
Nguyễn gia bọn họ thanh thế cơ hồ có thể sánh vai ngang bằng cùng hoàng
gia bọn họ. Không có một vị hoàng đế nào nguyện ý nhìn thấy trường hợp
như vậy, Bách Lý Hạo Triết cũng không ngoại lệ.
Cho nên Vô Song đi rồi, ông cũng tâm như tro tàn, dâng tấu chương cho thấy quyết tâm từ quan. Như ông sở liệu, hoàng đế không có nửa điểm do
dự liền chuẩn tấu của ông. Đây cũng khiến ông càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng. Mấy năm nay ông cũng lệnh cho Vô Đào cùng Vô Lãng phải từ quan bỏ đi thực quyền, quên đi cái hư danh phò mã, nhưng Bách Lý Hạo Triết lại lặp đi lặp lại nhiều lần không chuẩn tấu. Ông đoán không ra
vì cái gì, trong lòng lại lo sợ, đành phải dặn dò các con tram triệu lần hành sự phải cẩn thận, chỉ sợ bị hoàng đế bắt được nhược điểm. Nhưng
mấy năm nay, hoàng đế tựa hồ cũng không có hành động nào tỏ ý muốn động
nguyễn gia bọn họ. Ít nhất dưới mắt người ngoài, hoàng đế đối với một
nhà nguyễn quốc trượng, ân sủng còn thịnh hơn khi Nguyễn hoàng hậu còn
sống.
Cho nên ông càng không thể đoán ra tâm tư của hoàng đế. Mỗi lần hoàng đế tiến đến phủ đệ, ông lại thật cẩn thận, rất sợ có cái vạn nhất. Quả
nhiên, hôm nay liền có ngoài ý muốn. Kỳ thật từ khi Mục Ngưng Yên vào
phủ đệ, ông vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, cho nên sai người
xây dựng một cái vườn nhỏ ở rất xa phủ chính, chỉ có một cửa thong với
phủ chính. Mà hoàng đế một khi vượt đi đến, ông liền sai người đem cửa
này đóng lại. Chính là ngàn phòng vạn phòng vẫn là phòng không được.
Hoàng đế hồi cung không đến một canh giờ sau, thánh chỉ đã muốn tới
nguyễn phủ. Đại sảnh Nguyễn phủ bày hương án, mọi người quỳ xuống tiếp
chỉ: “Dân nữ Mục Ngưng Yên của Quốc trượng Nguyễn Sùng Cát, thiên tư
thông minh, tư sắc hơn người, đặc biệt phong làm Ngưng phi, ba ngày sau
tiến cung. Khâm thử.”
Nguyễn Sùng Cát trong lòng run lên, không thể tưởng được chuyện xấu
nhất vẫn đã xảy ra, lạinhanh như vậy, chỉ có thể dập đầu tạ ơn rồi tiếp
chỉ, chỉ nghe bên người “Rầm” một tiếng truyền đến, còn chưa quay đầu,
mọi người đã kinh hô lên: “Phu nhân, phu nhân —-” thì ra là Nguyễn phu
nhân té xỉu.
Chúng nô tỳ ba chân bốn cẳng nâng Nguyễn phu nhân vào nội phòng.
Nguyễn Sùng Cát tiếp thánh chỉ, miễn cưỡng cười vui tiếp đón công công
truyền chỉ vào ngồi uống trà, công công kia lại cười nói: “Chúc mừng
quốc trượng đại nhân, Nguyễn phủ lại sinh ra một Ngưng phi nương nương.
Nước trà chúng nô tài không dám tiếp, Hoàng Thượng còn đang chờ nô tài
về bẩm báo.”
Nguyễn Sùng Cát vội sai người đem ngân lượng lên thưởng cho bọn họ,
khách khí nói: “Xin công công vui lòng nhận cho!” Công công kia cũng
không khách khí, tạ ơn xong liền kéo mấy tiểu thái giám bên người rời
đi.
Nguyễn Sùng Cát nhìn theo bóng dáng mấy người rời đi, vội xuyên qua
hoa viên, vào nội phòng. Chỉ nghe thanh âm Nguyễn phu nhân bi thương
truyền tới: “Yên nhi, biết làm sao bây giờ? Đường vào cửa cung sâu như
đáy bể, dì muốn gặp con một lần cũng là ngàn nan vạn khó. Đây cũng không phải là quan trọng —- nhưng hậu cung chính là chốn ăn thịt người a —
con cứ nhì Vô Song biểu tỷ ——– biểu tỷ của con cứ vậy mà ra đi ————” nói tới đây, Nguyễn phu nhân đã muốn khóc không thành tiếng .
Thanh âm Mục Ngưng Yên cũng nhỏ nhẹ vang lên: “Dì, con cũng không
nghĩ muốn vào cung —- Ngưng Yên chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ dì —-” Nguyễn phu nhân nói: “Biết sớm như vậy,