Snack's 1967
Cẩm Vân

Cẩm Vân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324592

Bình chọn: 7.00/10/459 lượt.

hung quy vẫn

không dám nhìn kỹ, chỉ liếc mắt một cái, vội thùy hạ mi mắt. Có lẽ là

hắn đa tâm, hắn luôn cảm thấy ánh mắt Hoàng Thượng thỉnh thoảng lại đảo

qua hắn.

Từ khi yến hội bắt đầu đến nay, Mạnh Lãnh Khiêm đều bị vây bởi trạng

thái mờ mịt, liếc mắt một cái nhìn lại, chỉ thấy trước mắt một mảnh cười đùa vui vẻ, Hoàng Thượng đang cười, chúng phi đang cười, chúng đại thần đang cười. . . . . . Đủ loại mỉm cười, coi như nhân gian vô sự, chỉ có

cười mà thôi.

Các đại thần ấn theo cấp bậc nhất nhất đi lên kính rượu, Mục Ngưng

Yên nguyên bản không uống được rượu. Nhưng vì được gặp người nhà, trong

lòng cảm thấy vui mừng không kìm hãm được, bất tri bất giác đã nhấp mấy

chén.

Mới vừa rồi trước yến hội khai tiệc, đại biểu tẩu vĩnh thọ công chúa

và nhị biểu tẩu Vĩnh Yên công chúa có gặp mặt qua nàng. Tất nhiên là

không khỏi có chút sầu não, nhưng nàng cũng chỉ có thể hết sức áp chế.

Nàng chỉ nhờ hai vị công chúa chuyển lời với hai vị biểu ca cùng dượng

dì nàng tất cả đều tốt, không cần phải lo lắng.

Vĩnh thọ công chúa tất nhiên biết nàng độc sủng hậu cung, dấu mặt vào

tay áo mà cười, mặt mày hớn hở: “Phò mã cũng bảo ta chuyển cáo tới nương nương, trong nhà hết thảy đềut tốt, không cần sầu lo. Hiện tại nương

nương thân ở hậu cung, mọi sự phải cẩn thận. Còn có. . . . . . Còn có,

mọi chuyện chớ quên vì bản thân mà tính toán. . . . . .”

Nàng. . . . . . Nàng tài cán gì mà có thể tính toán cho bản thân đây? Vừa bước vào cửa hoàng cung, tất cả thân bất do kỷ.

“Phò mã còn nói , thế gian rất nhiều chuyện đều vì một ý niệm. Đời

người tựa như sương mai, trời càng sáng càng mổng manh! Cái gì cũng

không cần quá vội vàng bất quá chỉ mươi năm mà thôi.”

Vũ nữ dưới tiếng đàn đọng lòng người múa lên những vũ điệu uyển

chuyển, kỹ thuật biến hóa không ngừng, thướt tha yêu kiều, khi thì như

cánh bướm, khi lại như cánh yến lượn vòng.

Biểu ca nói: ” Đời người tựa như sương mai, trời càng sáng càng mỏng

manh!” Thế gian rất nhiều chuyện đều vì một ý niệm. Mục ngưng yên giật

mình xuất thần, một ý niệm, một ý niệm. . . . . . Bất tri bất giác đã

đến phiên mạnh quận mã gia cùng tân phu nhân, cũng chính là quận chúa

của Bình Yên vương đi lên kính rượu. Lý Hoài Tuyết quận chúa của Bình

Yên vương, mặc cung trang đỏ rực, mặt mày tinh xảo, lặng lẽ đứng bên

cạnh. Từ phía nàng nhìn lại, cùng Mạnh Lãnh Khiêm quả là xứng đôi đẹp

lứa.

Bách Lý Hạo Triết khẽ nở nụ cười, ngửa đầu một hơi uống cạn. Buông

chén ngọc xuống, lặng lẽ liếc mắt nhìn phía Mục Ngưng Yên. Chỉ thấy nàng nhìn về phía Mạnh Lãnh Khiêm hình như có chút giật mình xuất thần, hồi

lâu mới nâng tay áo, lúc này mới đem rượu trong ly uống một hơi cạn

sạch.

Tận tới khi Mạnh Lãnh Khiêm cùng phu nhân song song ngồi xuống. Mục

Ngưng Yên vẫn còn ngóng nhìn thật lâu đáy lòng lặng lẽ nói lời chúc

phúc.

Bách Lý Hạo Triết ngóng nhìn nàng, tay niết chặt chén ngọc.

Rốt cuộc là uống hơi nhiều, chỉ chưa đầy nửa tuần trà, rượu uống vào

đã có chút ngà ngà say. Bách Lý Hạo Triết tất nhiên phát hiện nàng có

chút mơ màng vì say, tự nhiên mềm mại tựa vào hắn, động cũng không động, đây vốn không phải bộ dáng lúc nàng thanh tỉnh. Nàng xưa nay vốn lãnh

đạm, cho dù cùng hắn một chỗ, cũng hận không thể cố gắng cách xa một

chút. Ước chừng chuyện mà những phi tử hoan hỷ nhất, thì nàng lại tránh

còn không kịp.

Ôm lấy nàng, không khỏi mỉm cười, tâm tình lại tốt hẳn lên. Thấp

giọng hỏi: “Hay là hồi cung trước nghỉ ngơi một chút?” Mục Ngưng Yên gật gật đầu, để thị nữ nâng đứng dậy, ấn theo quy củ thi lễ: “Xin Hoàng Thượng thứ tội, nô tì cáo lui trước.”

Trở về cung, vẫy mọi người lui xuống, một mình tĩnh tư xuất thần.

Nghĩ mới vừa rồi hai vị biểu tẩu đề nhắc đến dì, còn đưa cho nàng một

cái túi thơm, nói là dì tự tay làm.

Ngón tay Mục Ngưng Yên vuốt ve mỗi một mũi thêu tinh xảo trên túi,

hốc mắt không khỏi chua xót. Chữ Phúc thêu nổi kia, có lẽ là ẩn chứa tất cả hy vọng của dì với nàng. Hy vọng nàng có thể mọi sự thuận lợi, phúc

khí tràn đầy.

Ai, dì như đã lớn tuổi như vậy , lại vẫn toàn tâm toàn ý lo lắng cho

nàng. Trong chốn thâm cung này, nàng muốn gặp dì một lần cũng khó.

Trước kia, dì luôn sai phòng bếp nấu cho nàng đủ loại canh tổ yến, có khi còn ngồi đợi nàng uống hết mới thôi. Khi đó, nàng không cảm thấy

mùi vị khó chịu của thuốc đông y chỉ thấy ngọt ngào vô cùng. . . . . .

Hiện giờ, hiện giờ, nghĩ muốn nếm thử một chút, cũng là chuyện quá xa

xỉ.

Có lẽ đều là như thế, khi có thì không biết quý trọng, hiện tại không còn, lại khó chịu luyến tiếc.

Nếu. . . . . . Nếu nàng không có vào cung mà nói, nghĩ đến cho dù

xuất giá, vẫn là có thể thỉnh thoảng trở về vấn an dì dượng. Nhưng. . . . . . Hiện tại muốn tượng niệm cũng chỉ có thể là mộng mà thôi.

Nghĩ rồi lại nghĩ, không dâng lên buồn phiền, bất tri bất giác lệ đã tràn đầy.

Trong mông lung, có người xốc mành tiến vào, Mục Ngưng Yên vội một

tay lau nước mắt, một tay đem túi hương giấu ở trong tay áo. Ngẩng đầu,

đã thấy Bách Lý Hạo Triết đang đứng bên cạnh tháp ngủ.

Nàng khẽ xoay người, không biết bộ dán