
g rơi lệ mới vừa rồi đã lọt hết vào trong mắt hắn, vội đứng dậy, cúi đầu xuống: “Hoàng Thượng cát
tường.”
Bách Lý Hạo Triết sớm đã nhìn thấy lệ trên khóe mắt nàng. Trước mắt
lại hiện lên hình ảnh khi Mạnh Lãnh Khiêm đứng dậy kính rượu trong yến
tiệc, sau khi nàng cùng mạnh lãnh khiêm bốn mắt nhìn nhau, cúi đầu yếu
ớt mỉm cười..
Mới vừa rồi nàng là vì Mạnh Lãnh Khiêm mà rơi lệ sao? Khi Nàng mới
vào cung, vẫn cáo bệnh, không muốn thị tẩm, thậm chí không muốn có con
với hắn, có phải nguyên nhân đều là vì Mạnh Lãnh Khiêm hay không. Nàng
vẫn quên không được hắn ta sao. . . . . . Hắn lạnh lùng suy ngẫm, giống
như một lời thÔng vạn khúc mắc.
Tuy rằng sớm biết rằng nàng và Mạnh Lãnh Khiêm từng có hôn ước, thậm
chí trước khi vào cung hai người còn lén gặp lại. Nhưng lúc này lửa giận trong lòng lại bừng bừng dâng lên. Hắn yêu nàng, nuông chiều nàng như
vậy, vì nàng không mở rộng hậu cung, chuyên sủng một mình nàng. Nàng vẫn nhớ đến hắn ta sao?
Đang muốn xoay người bỏ đi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình
ảnh —— mới vừa rồi nàng giống như đang giấu gì đó trong tay áo, lòng
không khỏi chìm xuống. Rốt cuộc đó là cái gì mà không thể để cho hắn
nhìn thấy chứ? Chẳng lẽ là —— hắn chậm rãi nâng nàng đứng dậy: “Hãy bình thân. Không phải nói mệt mỏi sao, sao lại không nằm xuống nghỉ ngơi?”
Mục Ngưng Yên cảm tạ long ân, khẽ hỏi: “Hoàng Thượng sao cũng tới
đây?” Yến hội đang vô cùng náo nhiệt , hắn mới vừa rồi cũng rất cao hứng mà.
Hoàng đế ngồi xuống tháp ngủ, lôi kéo tay nàng: “Uống hơi nhiều, đầu
hơi đau. ” ngữ khí vừa thấp vừa mềm: “Nào, đến đây giúp ta.” Nàng chỉ
cảm thấy mặt nóng lên, cuối cùng cũng không thắng nổi sức của hắn, ngã
nhào vào trong lòng hắn.
Hắn nằm ở bên cạnh nàng, tay chân như là dây leo, đem nàng quấn chặt
lấy. Nghe tiếng tim hắn đập, nàng chỉ cảm thấy không khí bốn phía bắt
đầu loãng lên, muốn giãy dụa khẽ động, hắn cũng không cho, hai tay theo
phản xạ tlại càng ôm chặt hơn. Thanh âm truyền đến bên tai nàng, mơ hồ
có chút làm nũng: “Ta mệt mỏi, cùng ta một chút thôi.”
Hắn chưa bao giờ mệt mỏi như vậy mà nói với nàng nhiều chuyện đến
thế, ước chừng là uống quá chén. Bất quá một lát, tiếng thở đã đều đều,
nhưng tay chân vẫn bá đạo ôm lấy nàng, không cho nàng nhúc nhích nửa
phần.
Thân mật dựa vào như vậy, nhiệt độ cơ thể hắn ấm áp, nhịp tim đập
vững chắc, dần dần, nàng không cảm thụ được nữa. cứ như vậy nghe, đến
sau thì cũng mê man ngủ đi.
Hồi lâu sau, Bách Lý Hạo Triết bỗng dưng mở mắt, con ngươi bên trong
thần thanh khí sảng, sáng sủa sinh quang, nhìn không thấy nửa điểm mông
lung khi mới ngủ dậy. Tay hắn nhẹ nhàng chậm chạp di động, lần vào trong tay áo của nàng.
Là một cái túi thơm bằng gấm đỏ thẫm, hai mặt đều thêu một chữ phúc
rất lớn, đường may tinh tế khéo léo, vô cùng tinh xảo. Hắn khẽ ngửi một
chút, mùi hương phật thủ ùa tới, an thần dưỡng khí, rất dễ ngửi.
Bất quá chỉ là cái túi thơm mà thôi, nàng vì sao phải trộm giấu đi
chứ? Hắn nhíu mày, hắn chưa từng nhìn thấy cái túi thơm này, nhưng cư
nhiên nàng lại nhìn nó mà rơi lệ, chẳng lẽ nào, chẳng lẽ nào lại có quan hệ với Mạnh Lãnh Khiêm?
Mới vừa rồi ở trên yến hội, nàng rất để ý đến Mạnh Lãnh Khiêm. Mấy
lần nhìn về phía hắn ta ngồi, lại giật mình xuất thần hồi lâu. Nàng đã
là phi tử của hắn, vẫn chưa thể quên nổi tên họ mạnh kia sao?
Trong đầu không khỏi lại hiện lên cảnh tượng trước khi nàng tiến cung hai người lén nút gặp mặt, nhẹ nhàng thủ thỉ.
Nếu chậm một bước, có phải nàng đã trở thành thê tử của Mạnh Lãnh
Khiêm rồi không? Nếu như thế mà nói, yến hội hôm nay, chính là Mạnh Lãnh Khiêm dắt nàng đến chúc rượu hắn sao?
Còn có nàng vẫn một mực dùng xạ hương. Tất nhiên là nàng không biết
hắn sớm đã tráo đổi, chính là mỗi ngày hắn vẫn ngửi thấy mùi xạ hương
quanh quẩn trên người nàng.
Chính là vì nàng hận hắn, oán hắn, cho nên vĩnh viễn cũng không muốn có con nối dõi của hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn hồi lâu, suy nghĩ phập phồng nhưng lại không khỏi
thất vọng. Giận đến cực điêm, giơ tay lên đem túi thơm hướng lô hương
kim loan mà ném, nhưng nó lại roi nhào xuống mặt thảm thật dày . . . . . . trong mông lung Mục Ngưng Yên cảm thấy có thứ gì đó ấm áp tìm kiếm
cánh môi của nàng, ban đầu thì nhẹ nhàng, sau đó dùng sức mà hôn, dùng
sức mà cắn,. . . . . . Nàng thấy đau, từ trong mê man bừng tỉnh. . . . . . Hắn áp chặt ở trên người nàng, tuyệt không chút yêu thương mà hôn
nàng, thô bạo như thế, như là đang muốn xác minh gì đó.
Nàng hùa theo hắn, ưm ra tiếng: “Ưm. . . . . . Đau. . . . . .” Hắn
lại ngoảnh mặt làm ngơ, càng dùng lực, sau đó uốn lượn xuống phía dưới. . . . . . Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Hắn cho tới nay đều vô cùng dịu
dàng, cẩn trọng ôn nhu, chưa bao giờ đối với nàng như vậy.
Nàng mới có chút hoảng hốt, hắn tựa hồ đã ra. Nhưng chỉ là cứ như vậy dây dưa. Gắn bó môi với răng , coi như chiếm hữu từng tấc cơ thể nàng,
giống như trong trí nhớ.
Nàng là của hắn, nàng thật sự là của hắn.
Chỉ có nàng rõ ràng như vậy nằm ở trong lòng hắn, tựa hồ hắn mới có
thể an ổn, mới có thể chứng