
miệng nói: “Ngưng phi nương nương, nô tài có câu này, không biết có nên nói
hay không?” .
Mục Ngưng Yên nói: “Thạch tổng quản có chuyện gì không ngại nói
thẳng”. Thạch Toàn Nhất bộ dáng nói: “Nếu nô tài nói không đúng, xin
nương nương trách phạt” .
Mục Ngưng Yên khoát tay áo, tỏ ý không sao. Thạch Toàn Nhất lúc này
mới chậm rãi nói: “Ngưng phi nương nương từ khi vào cung đến nay, có thể nói là người duy nhất được hoàng thượng sủng ái, hậu cung ba nghìn kia
cũng chỉ là đồ trang trí mà thôi. Hoàng thượng sủng ái nương nương như
vậy, tự nhiên đối với nương nương vạn phần lo lắng. . . . Nhưng hoàng
thượng cũng chỉ là một nam nhân bình thường. . .” . Mục Ngưng Yên kinh
ngạc lắng nghe, không có phản ứng gì.
“Cho nên ý tứ của nô tài là, lần này bất luận là Trạng Nguyên vì lí
do gì đắc tội với Hoàng Thượng, nương nương cứ làm bộ như cái gì cũng
không biết, không chừng qua mấy ngày nữa, hoàng thượng liền đem Trạng
Nguyên thả ra” .
Mục Ngưng Yên buông cánh mi dài xuống: “Thạch tổng quản, ta đã hiểu.
Cảm ơn lời nhắc nhở của ngài” . Xem ra Mạnh đại ca quả nhiên là vì nàng
mà vướng vào tai ương.
Mấy ngày sau, truyền đến tai Phượng Nghi Cung là chuyện hoàng đế lật
thẻ bài của Giáng Vân Cung-Nhan phi, Lan Lâm Cung-Liễu Phi, Trừng Bích
Cung-Doãn Phi và Văn Nghê Cung-Đường Phi. Kể từ khi Ngưng Phi tiến cung
tới nay, đây là lần đầu tiên hoàng thượng lật thẻ bài của phi tử khác.
Hoàng đế không đến thăm Phượng Nghi cung mà Ngưng Phi nương nương
cũng không có đến Thừa Càn Điện. Ở Thừa Càn Điện chúng nội thị cũng nhận thấy rõ ràng mấy ngày gần đây hoàng thượng có chút bực mình, ngay cả
chúng đại thần cũng cảm giác được, bao nhiêu tấu chương trình lên đều bị hoàng thượng trả về.
Giờ phút này Bình Yên vương quỳ gối trước cửa Thừa Càn Điện, cả phía
sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa. Từ lúc ông tiến vào đến giờ, hoàng đế cái
gì cũng không có nói, liền mặc cho ông quỳ.
Ông liếc nhìn Thạch Toàn Nhất bên cạnh hoàng đế cầu cứu, nhưng Thạch
tổng quản chỉ để yên tay trong ống áo, liếc nhìn ông ta vài lần. Tất
nhiên ông hiểu được, đó là ông ta không thể nhiều lời.
Có nội thị nhẹ bước chạy tới, tiến đến một bên tai Thạch Toàn Nhất
thì thầm một câu. Mắt Thạch Toàn Nhất lóe ra một chút, xoay người hướng
hoàng đế reo lên: “Nô tài có việc bẩm báo” .
Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói: “Nói đi” . Ánh mắt không khỏi quét qua Bình Yên Vương nhìn một cái.
Thạch Toàn Nhất bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi cung nữ của
Phượng Nghi Cung báo lại, nói là Ngưng Phi nương nương bị bệnh. . .” .
Hoàng thượng “Đằng” một cái đứng lên, vội vàng đi về phía ngoài. . . Vừa mới bước được một bước, đột nhiên dừng lại. Nửa ngày mới thản nhiên mở
miệng hỏi “Thái y nói như thế nào?” .
Thạch Toàn Nhất bẩm báo: “Ngưng Phi nương nương còn chưa truyền thái y khám và chữa bệnh” .
Hoàng đế không ngừng đi qua đi lại, hiển nhiên tâm tình rất lo âu. Nhưng tựa hồ cũng không có ý tứ muốn đi Phượng Nghi Cung.
Thạch Toàn Nhất vội nói “Hoàng Thượng, nô tài cả gan đem cung nữ Đạm
Hạnh của Phượng Nghi Cung truyền vào” . Hoàng đế nghe vậy bước chân chợt dừng lại, xoay người qua.
Thạch Toàn Nhất vừa thấy vậy liền hướng thị nữ đang quỳ trên đất dò
hỏi “Đạm Hạnh, nương nương bị làm sao vậy, ngươi hướng hoàng thượng tỷ
mỉ bẩm báo” .
Thanh âm thị nữ tinh tế truyền đến “Bẩm hoàng thượng, cả đám nô tỳ
cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Mới vừa rồi nương nương vẫn bảo là
tốt, phân phó chúng nô tỳ rời đi. Sau mới ăn mấy miếng, nương nương bắt
đầu nôn, hồi lâu cũng không dứt. Nô tỳ nghĩ muốn truyền thái y nhưng
nương nương không cho. Sau đó, sau đó không có biện pháp nào, nô tỳ lo
lắng cho nương nương nên lúc này mới cả gan đích thân đến bẩm báo cho
Thạch tổng quản . . . .” .
Hoàng đế khoanh tay mà đứng, một lát nói “Đi, truyền thái y đế Phượng Nghi Cung”, sau đó lại phân phó “Đem mọi người trong nhà bếp trói lại” .
Từ khi Hoàng đế tiến vào nội điện sắc mặt liền ngưng lại, Phượng Nghi Cung tất cả mọi người đều nín thở, ngay cả thở cũng không dám phát ra.
Trong lúc nhất thời, cả trong điện lặng ngắt như tờ, ngoài điện ngẫu
nhiên có vài cơn gió lạnh thổi qua, làm cho cành lá rung động lá khô
tuôn rơi, càng làm cho phía bên trong điện càng trở lên tĩnh mịch.
Thái y một lúc lâu mới nối đuôi nhau mà ra, thấy Bách Lý Hạo Triết
vội “Xoạt Xoạt” dập đầu quỳ xuống, Vu thái y đứng đầu nói “Vi thần chúc
mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng! Ngưng Phi nương nương hoài
long thai, đã hơn 1 tháng. . .” .
Bách Lý Hạo Triết chưa nghe hết câu đã vội quay người, hướng nội tẩm
đi đến, bước chân dồn dập, nhưng lại quên lệnh cho đám thái y đứng dậy.
Nàng quay mặt vào trong, từ từ nhắm hai mắt giống như là đang ngủ
say, một đầu tóc đen như mây uốn lượn, phủ trên gối mềm. Hắn ở bên
giường ngồi xuống, tay không tự chủ được vuốt ve, thay nàng gỡ rối . .
Một lúc sau, hắn thở dài.
Ngày đó, hoàng đế liền hạ lệnh đem Mạnh quận mã gia đang bị nhốt ở đại lao thả ra.
Ánh nắng trong trẻo xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu rọi vào bên trong, trên