Cẩm Vân

Cẩm Vân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324421

Bình chọn: 9.5.00/10/442 lượt.

àng cùng Đường Phi, Liễu

phi, Nhan phi lần lượt đi tới. Chỉ thấy chúng phi đều mặc đồ mới hoa văn sặc sỡ, búi tóc tỉ mỉ, châu sa chuỗi ngọc, bước đi uyển chuyển, mỗi

người mỗi vẻ, phong tình vạn chủng.

Kỳ thật nếu so về dung mạo thì Doãn Thủy Nhã xưa nay có chút tự phụ,

nhìn về vài vị tần phi trong cung thì khó có người được như nàng. Trừ bỏ vị Ngưng phi kia. Chúng phi từ lần đầu gặp Ngưng phi, không ai không

khỏi kinh ngạc. Dung mạo kia đích thị là Nguyễn hoàng hậu sống lại. Sau

khi Ngưng phi được sủng ái nhất trong hậu cung, các phi trong lòng hiểu

được đó là bởi vì nàng cùng hoàng hậu cực kỳ giống nhau.

Trung tâm Phượng Nghi Cung phía Bắc đặt Cửu Long kim ngự án, mà bên

đặt song song là Loan ý phượng ngọc án. Chúng phi tiến vào trong điện,

nhìn vào không khỏi ngẩn ra. Song song nhìn nhau, sau đó mới theo dẫn

dắt của nội thị, bao nhiêu đồ vật đều đặt trên phượng án.

Phải biết rằng, có thể cùng đặt ngang hàng ấn rồng ở hậu cung chỉ có

ấn phượng, ở phía hậu cung chỉ có một người nắm giữ, người đó chính là

hoàng hậu. Nhưng hôm nay trong cung như thế nào lại để cho Ngưng phi giữ vật của quốc mẫu tôn sư này.

Hay là hoàng thượng sau này sẽ cố ý đem Ngưng phi sắc phong? Mọi người lập tức suy nghĩ bay toán loạn, sắc mặt biến đổi.

Chúng phi còn đang suy nghĩ, nội thị đã hạ giọng tuyên giá “Hoàng

thượng giá lâm”, chúng phi tử vội quỳ xuống đón chào. Chỉ thấy hoàng đế

không có vẻ kiêng nể gì, một tay đỡ Ngưng phi, một tay đỡ tiểu thái tử

vào trong điện, tự mình đem Ngưng phi dẫn tới loan ý phượng ngọc án.

“Đều bình thân cả đi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng!”

Chỉ thấy Ngưng Phi quần áo xanh ngọc phối với tà váy màu xanh thanh nhã như nước.

Nhàn nhạt lẳng lặng ngồi lên Loan ý phượng ngọc án cũng không nói nhiều, thanh u như hoa lan, sâu kín nở rộ.

Nhưng hoàng thượng cũng cười nói rất ôn nhu, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về hướng Ngưng phi.

Doãn Thủy Nhã phát hiện ra ánh mắt của hoàng thượng như thế đúng là

không giống nhau. Cũng là lần đầu tiên biết được, hoàng thượng lại có

thể dùng ánh mắt mềm mại chuyên chú ngắm nhìn một người như thế.

Đó là ánh mắt của một nam nhân bình thường ngắm nhìn nữ tử mà mình

yêu thương nhất mà không phải là ánh mắt của một hoàng đế nhìn phi tử

của mình.

Đến bây giờ nghĩ lại, vẫn làm cho nàng hận phải âm thầm cắn răng. Mà

Ngưng phi này hôm nay còn truyền đến tin tức mang long thai. Chỉ nghe

bên tai truyền đến tiếng “Răng rắc” rất nhỏ, nàng nhanh chóng hồi phục

lại tinh thần, thấy trên tay một mảnh đỏ tươi, chỗ tay vịn không ngờ đã

bị bẻ gãy . . .

Lô hương tỏa ra hương khí ấm áp thoang thoảng là mùi thủy tiên, nàng

ôm áo lông cừu, một tay chậm rãi vuốt ve bụng, dựa vào kệ mẫu đơn bên

cửa sổ lặng lẽ lắng nghe tiếngtuyết rơi.

Có một thị nữ nhẹ nhàng mà bước đến bẩm báo “nương nương, hoàng

thượng đang trên đường tới” . Nàng khẽ gật đầu, chuyển động thân mình

nói “Ân” . Không biết vì sao, chính là trong lòng cảm thấy khí huyết

cuồn cuộn, dễ cáu kỉnh, không muốn gặp ai.

Bách Lý Hạo Triết tiến vào, chỉ thấy nàng nghiêng người mà nằm, hai

mắt nhắm nghiền, tựa hồ như ngủ say. Hắn vươn tay, ngón tay thon dài

chậm rãi vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, giống như là xác nhận lại

giống như sợ nàng lần nữa rời đi. Sau một hồi, lại chậm rãi đi xuống

vùng bụng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lô hương hương khí tràn ngập tỏa ra, thoang thoảng mùi thủy tiên vào đông, mùi hương nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Bách Lý Hạo Triết bỗng bật dậy, nhanh hướng lô hương đi đến, “Loảng

xoảng” đá một cước làm bếp lò đổ ngã lăn trên mặt đất, phẫn nộ quát

“Người đâu” .

Người hầu trong Phượng Nghi Cung biết hoàng đế uy nhiêm nhưng lại là

lần đầu tiên thấy hắn nổi giận. Cung nhân vội vàng quỳ xuống. Thạch Toàn Nhất ở bên cạnh, quỳ gối phía sau rèm “Xin hoàng thượng bớt giận” .

Bách Lý Hạo Triết xoay người vội vàng nắm lấy mấy chậu hoa thủy tiên, đẩy qua của sổ ném ra ngoài. Thạch Toàn Nhất chỉ nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, cụ thể không biết chuyện gì phát sinh, chỉ còn cách hoảng loạn

kêu gọi “hoàng thượng, hoàng thượng” .

Mục Ngưng Yên lúc này đã bị kinh động, ôm ngực tựa vào trên giường,

con ngươi cũng tràn ngập dáng vẻ sợ hãi. Trong phòng tràn ngập lạnh lẽo, cái lạnh xâm nhập vào tận đáy lòng. Bách Lý Hạo Triết bước lên phía

trước lấy ra áo khoác lông cừu ở trên người nàng, lại đem nàng ôm vào

trong ngực, nhỏ giọng an ủi nàng “Không phải sợ, không phải sợ, không có việc gì, có ta ở đây” .

An ủi một lát, mới lớn tiếng chất vấn thị nữ “Lô hương này như thế nào lại ở đây? Ai cho đốt hương này?”

Sắc mặt Mục Ngưng Yên tái nhợt trả lời “Hoàng thượng, là nô tì bảo

các nàng đốt”. Bách Lý Hạo Triết nghe vậy, mi tâm nhíu chặt “Nàng?”

Mục Ngưng Yên nói “Là thiếp, mấy ngày hôm trước khi Doãn phi tới

chơi, nô tì ngửi thấy có vẻ rất thư thái. Hôm nay không biết sao tâm

tình không tốt, cho nên mới phân phó các nàng đốt” .

Bách Lý Hạo Triết lại tiếp tục hỏi “Kia là thủy tiên hoa. . .” . Mục

Ngưng Yên nhíu mày lại, cúi đầu nói “Thiếp xưa nay yêu thích hoa cỏ, hoa này trong điện vốn có. Làm


Old school Easter eggs.