
àng không giãy giụa không phản kháng, một lòng chờ chết, nhưng Mộ
Phiên Ngô lại dùng tính mạng của mình đổi lấy cái mạng chỉ có hắn tiếc
thương bảo vệ. Điều này gợi dậy ý chí sinh tồn của nàng, châm lên ngọn
lửa báo thù của nàng.
Lưng mang nợ máu như vậy, nàng không được phép trốn tránh, mềm yếu, hèn nhát.
"Đừng buồn, chuyện này không liên quan gì tới muội." Mộ Phiên Ngô nắm chặt
tay Lê Tử Hà, nhẹ giọng an ủi rồi nói tiếp: "Thời gian không nhiều lắm,
ta và muội nói ngắn gọn có được không?"
Lê Tử Hà gật đầu.
Mộ Phiên Ngô nói tiếp: "Hôm đó ta bị người ta ném ra mặt tuyết ngoài
thành, lúc tỉnh lại đã ở trong phủ thừa tướng. Sáu năm qua, giờ khắc nào ta cũng nghĩ cách chạy trốn."
Mộ Phiên Ngô khẽ thở dài, Lê Tử Hà lập tức nói tiếp: "Ta giúp huynh."
"Không." Mộ Phiên Ngô quả quyết cự tuyệt, tròng mắt đen như thể phủ một lớp
sương mù, không thấy được ánh sáng trong mắt, khẽ cười nói: "Hôm nay, ta muốn quang minh chính đại đi ra. Muội có hiểu ý ta không?"
Lê Tử Hà sửng sốt, hắn muốn lật đổ Trịnh Dĩnh sao?
"Hoặc là ông ta giết chết ta, hoặc là ông ta nhốt ta cả đời, nếu không......" Mộ Phiên Ngô liếc nhìn Lê Tử Hà, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, xoa chân mày hơi nhíu của Lê Tử Hà, "Đừng lo, Trịnh Dĩnh làm quan bất nhân, là
người không tốt, đầu óc lại thô kệch, mặc dù không có ta, ông ta cũng
không còn nhiều thời gian đâu......"
Lê Tử Hà nhẹ nhàng gật đầu, nàng không lo lắng chuyện Trịnh Dĩnh khó loại trừ, mà là......
"Con người luôn thay đổi. Lê nhi, ta và muội không còn là trẻ con nữa." Mộ
Phiên Ngô như thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng, chuyển đề tài, khẽ
thở dài, chậm rãi nói.
"Huynh muốn thế nào?" Lê Tử Hà căng thẳng hỏi. Bây giờ không phải lúc thương xuân tiếc thu.
"Ta sẽ có cách nắm bắt chứng cớ phạm tội của Trịnh Dĩnh, bao gồm quan hệ
lợi ích của ông ta và các viên quan triều đình, những mánh lới thầm lên
kế hoạch, tất cả mọi chuyện, ta đều biết hết. Ta chỉ chờ đợi cơ hội vạch trần tất cả tội trạng ông ta, và đợi lúc Hoàng thượng muốn ra tay." Mộ
Phiên Ngô liếc tầm mắt ra ngoài cửa xe trở lại, lại nhìn Lê Tử Hà, "Hơn
nữa, cần một người ra mặt thay ta."
Lê Tử Hà cười nhẹ một tiếng,
khom gối bên cạnh Mộ Phiên Ngô, ngước mặt lên nói: "Vậy huynh có biết,
kẻ ta muốn đối phó, không chỉ có Cố gia không?"
"Nếu không phải
như thế, ta cũng không tìm muội." Mộ Phiên Ngô đưa tay vén mái tóc rối
bời phất phơ trên mặt Lê Tử Hà, "Trịnh Dĩnh nói với ta, muội là người
Quý gia."
"Xem ra ông ta không quá ngu." Ánh mắt của Lê Tử Hà
trầm xuống. Ngày đó ở phủ thừa tướng, nàng đã hỏi như vậy, cũng cho rằng Trịnh Dĩnh sẽ phỏng đoán như thế. Do đó, Thẩm Mặc biết nàng là người
Quý gia, tin tức cũng chỉ có thể truyền từ phủ thừa tướng. Hắn có mối
quan hệ thế nào với Trịnh Dĩnh?
"Cũng không thông minh." Nếu không sẽ không nói những này với hắn......
"Cũng đúng." Lê Tử Hà cười khẽ. Năm đó, Trịnh Dĩnh là một trong những môn
sinh của phụ thân nàng. Người này lúc đầu hiền lành an phận, tuân thủ
nghiêm ngặt lễ giáo, xuất thân bình dân, không hề nổi bật, làm quan cũng từ thấp tới cao, khiêm tốn quy củ. Quý Ninh cũng vừa mắt với tính an
phận của ông ta, mới nâng đỡ ông ta một bước lên mây. Nếu ông ta xảo
quyệt, e rằng cũng không leo lên được chức thừa tướng này. Nhưng phụ
thân nàng cũng có lúc nhìn nhầm, Trịnh Dĩnh không thông minh, nhưng lòng tham đã lộ rõ sau khi làm thừa tướng.
"Sau khi đến phủ thừa
tướng, muội hãy nói với Trịnh Dĩnh là chân của huynh có thể chữa khỏi."
Mộ Phiên Ngô kéo tay Lê Tử Hà, để cho nàng chú ý đến tiếng nói khẽ khàng của mình trong tiếng bánh xe cuồn cuộn cùng tiếng vó ngựa chạy loạn.
Lê Tử Hà sáng tỏ gật đầu, với lý do chữa bệnh, sẽ có cơ hội tiếp xúc với hắn.
"Mồng một và mười lăm hằng tháng, Trịnh Dĩnh sẽ đến miếu thắp hương."
Lê Tử Hà vẫn gật đầu, vậy nói với Trịnh Dĩnh một tháng chỉ có hai ngày rảnh là mồng một và mười lăm có thể xuất cung.
"Vẫn thông tuệ như vậy." Mộ Phiên Ngô vui mừng cười một tiếng, lại nói:
"Thời gian còn lại, có thể nói với ta vài năm nay muội sống thế nào
không?"
Sống thế nào......
Lê Tử Hà rũ mí mắt, những năm
nay, nàng bất chấp tất cả để sống tiếp, thử đủ các cách để có thể thoát
khỏi thân phận ăn xin, nghĩ mọi cách để có thể đến gần người có thể dựa
dẫm, hằng năm vào ngày tuyết đều chờ ở tế điện, cho đến khi gặp Thẩm
Mặc......
***
Trong Cần Chính điện, Vân Tấn Ngôn cúi đầu
phê duyệt tấu chương, cúi đầu nhíu mày, bút son lay động. Người quỳ
trước bàn là phụ thân của Nghiên phi, Cố tướng quân Cố Vệ Quyền nắm giữ
quân đội hùng hậu.
"Tạ ơn Hoàng thượng không giết! Tiểu nữ điêu
ngoa ghen tị, thật sự không xứng hầu hạ Hoàng thượng. Hoàng thượng nương tay, tha mạng cho nó, thần nguyện chết muôn lần để tạ ơn!"
Động
tác trong tay Vân Tấn Ngôn vẫn không ngừng, mí mắt cũng không ngước lên, chỉ khẽ cười, nói: "Cố tướng quân việc gì phải nói vậy, trẫm còn phải
gây phiền toái cho Cố tướng quân mới đúng."
"Hoàng thượng có gì
sai bảo, thần muôn chết không chối từ!" Cố Vệ Quyền tuổi gần năm mươi,
tóc hoa râm, tinh thần nhanh n