
hạy, giọng nói vô cùng vang vọng. Liếc
nhìn đã biết ông là võ tướng chinh chiến sa trường.
Vân Tấn Ngôn
lơ đãng nói: "Lần này độc trẫm trúng trước, và độc dược tìm được ở
Nghiên Vụ điện, ba loại độc đều sinh trưởng ở quận Tây Nam. Cố tướng
quân đóng quân ở biên giới Tây Nam lâu năm, nhất định hiểu rõ những thứ
này. Có thể giúp trẫm phân tích, trong cung này, có thể do ai đầu độc
được không?"
Người Cố Vệ Quyền run lên, gấp gáp nói: "Thần nghe
nói tiểu nữ phạm sai lầm trong cung, đi suốt đêm trở về gặp đức vua tạ
tội, những chuyện khác hoàn toàn không biết!"
"Hả?" Lúc này Vân
Tấn Ngôn mới ngẩng đầu lên, dừng bút, tỏ vẻ khó hiểu, nói: "Thời gian
trước, nữ nhi của quận trưởng Tây Nam bị bắt khỏi cung, mà trong số ít
những người trong cung, người có quen biết với quận trưởng Tây Nam, mà
lại quen thuộc cấm vệ trong cung, hình như chỉ có một người."
"Hoàng thượng minh xét! Thần đóng quân ở Tây Nam, luôn làm hết phận sự, chỉ
gặp mặt quận trưởng Tây Nam vài lần vì công việc mà thôi!"
"Ha
ha, nói vậy là trẫm đa nghi rồi." Vân Tấn Ngôn thoải mái cười một tiếng, nói tiếp: "Nói như vậy, mấy ngày trước đây có người báo lại, Bình Tây
vương làm khách phủ tướng quân, cũng là nhầm lẫn?"
Cố Vệ Quyền
giật mình, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra. Hai chuyện trước đó không biết là
người phương nào cố ý gây nên, chĩa mũi nhọn vè phía mình, nhưng hôm
trước Bình Tây vương viếng thăm là sự thật. Ông không phải là văn nhân,
không có tài biện luận, đành trả lời thành thật: "Bình Tây vương thật sự có tới phủ tướng quân, nhưng mà......"
"Cố tướng quân không cần
giải thích, khanh đóng quân ở Tây Nam nhiều năm, Bình Tây vương tới thì
phải nói cảm ơn, không có gì đáng trách." Vân Tấn Ngôn cắt đứt lời giải
thích của Cố Vệ Quyền, giơ một tấu Chươngtrong tay lên, nói: "Điều này
cũng nhắc nhở trẫm, Cố tướng quân nắm giữ quân đội hùng hậu vài năm nay, chống đỡ gánh nặng hộ quốc gia, nhất định mệt mỏi rồi. Nghe nói dưới Cố tướng quân có Mạc phó tướng, lại là nhân tài, có người này không?"
"Có, nhưng mà......"
"Được, truyền chỉ thị của trẫm, thăng Mạc Lăng làm hữu tướng quân, phân cho
hai mươi vạn đại quân dưới quyền Cố tướng quân, canh giữ biên giới Tây
Nam. Trẫm nghe nói Tây Nam ẩm ướt, bất lợi cho dưỡng sinh, Tây Bắc lại
có khí trời tương đối giống Vân Đô. Không bằng Cố tướng quân về Vân Đô
tu dưỡng, ba tháng sau đến Tây Bắc đóng quân. Sắp xếp như vậy, Cố tướng
quân có dị nghị gì không?"
"Thần khấu tạ hoàng ân!" Cố Vệ Quyền
dập đầu tạ ơn, nhưng sau câu tạ ơn này lại là nỗi lo vô ngần. Nếu không
nguyện trở lại, sẽ thêm hiềm nghi câu kết với Bình Tây vương. Nhưng một
khi trở lại, tổn thất hai mươi vạn binh lực, một đao này, thật sự chặt
đứt tâm tư ông rồi.
"Ha ha, Trịnh thừa tướng quả nhiên có tuệ
nhãn, quyển sổ này của ông ta, trẫm cũng chuẩn rồi!" Vân Tấn Ngôn cười
sảng khoái, đặt quyển sổ gấp trong tay sang bên, nói với Cố Vệ Quyền:
"Ái khanh mau mau bình thân, đến Tây Nam chuẩn bị trở về Vân Đô tu
dưỡng, trẫm còn cần Cố tướng quân chỉ điểm nhiều hơn mới đúng."
Cố Vệ Quyền tạ ơn đứng dậy, xoay người lui khỏi Cần Chính điện, quả đấm
siết chặt kêu răng rắc. Trịnh Dĩnh, quả nhiên là ông ta! Trong triều, kẻ đối nghịch với ông chỉ có mình Trịnh Dĩnh, có thể cướp tú nữ khỏi cung, không phải là mình, chỉ có thể là ông ta. Và cả thuốc trong điện của
Nghiên nhi, từ trước đến giờ chỉ có ông ta ủng hộ Diêu phi! Cho rằng
tước binh quyền của ông là có thể độc chiếm quyền lực? Mơ mộng hão
huyền!
Trong Cần Chính điện, ánh mắt Vân Tấn Ngôn tối dần đi. Chắc chắn phải giành lại từng chút một khỏi tay ông ta.
"Hoàng thượng, năm đó Cố tướng quân theo tiên đế giành lấy giang sơn, trung thành tận tâm, lẽ ra không nên......"
"Trước quyền thế, không ai không thay đổi." Vân Tấn Ngôn quả quyết ngắt lời
Ngụy công công, nếu trung thành tận tâm, nên giao binh quyền từ lâu rồi. Giữ binh lực hùng hậu mà còn đến gần Bình Tây vương, không được phép
cho ông ta giữ nhiều hơn nữa......
"Hôm nay Lê ngự y có tới đây không?" Vân Tấn Ngôn đột nhiên chuyển đề tài, nhìn Ngụy công công hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa tới." Ngụy công công trả lời thành thật, cúi đầu do dự một chút, lại lên tiếng: "Hoàng thượng, lão nô có đôi lời, không
biết có nên nói không."
"Tính tình của ta công công đã biết rõ, có gì cứ nói thẳng."
"Lê ngự y này......Nếu Hoàng thượng đã biết chân tướng, sao vẫn giữ hắn
lại?" Ngụy công công hỏi nghi hoặc trong lòng. Hoàng thượng biết rõ độc
của mình và dược liệu ở Nghiên Vụ điện có liên quan đến Lê Tử Hà, vì sao không diệt trừ hắn, thậm chí còn thăng hắn làm ngự y?
Vân Tấn
Ngôn nhìn chằm chằm vào chồng sổ cao cỡ nửa người, ánh mắt lắng đọng
cười nhạt từ tốn nói, "Lê Tử Hà sinh ra đã làm ăn mày, phiêu bạt khắp
nơi, sáu năm trước dừng chân ở Vân Đô. Gia gia bệnh nặng qua đời, từng
bị quan phủ trượng hình, may mắn giữ được một mạng. Ba năm trước bái
Thẩm Mặc làm sư phụ, sau đó vào Thái y viện. Hắn có can đảm hạ độc trẫm, thêm vào công lao giải độc, có mưu lược trừ khử Diêu phi hộ Cố Nghiên
Lâm. Sau khi thất