
i tơ vàng này do năm nay Hoàng thượng ngự tứ Trịnh
gia, chỉ có phủ thừa tướng mới có. Trịnh Dĩnh thích nam sắc là chuyện cả triều đình đều biết, nói không chừng đêm đó mượn rượu có ý đồ bất chính với Ân Bình, không được như ý bèn đẩy nhi tử đáng thương xuống hồ.
Lời đồn đại trong cung đều như vậy, Ân Kỳ càng tin tưởng chuyện này. Theo ý ông ta, Cố tướng quân là người trầm ổn lại trung thành tận tâm, nếu
muốn hãm hại Trịnh Dĩnh thì có rất nhiều cơ hội, làm sao có thể để mắt
tới con ông? Nhưng Hoàng thượng rất lạnh nhạt với chuyện này, mặc cho
thần tử dâng một bản lại một bản tấu chương, hai nhà Trịnh Cố đổ tội cho nhau, thậm chí có ý dàn xếp chuyện nhỏ hóa không.
Nghĩ tới đây,
bi thống trong lòng Ân Kỳ chuyển thành bi phẫn, lại dập đầu lần nữa, lớn tiếng nói: "Hoàng thượng, năm đó Hoàng thượng đã hứa hẹn với vi thần,
bảo vệ cả nhà vi thần không phải buồn lo, sống vinh hoa phú quý, nhưng
hôm nay....."
"Ân ngự y vẫn còn nhớ như in chuyện năm đó
nhỉ....." Vào lúc này, Vân Tấn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười ngắt
lời Ân Kỳ. Nụ cười cũng không lên đến mắt, trong mắt chỉ có màu đen nồng đậm không tỏ rõ cảm xúc, sâu không lường được.
Ân Kỳ thầm run
lên, lấy can đảm nói: "Hoàng thượng, vi thần chỉ cầu xin Hoàng thượng
đòi lại công bằng cho con thần, con thần không thể chết mà không minh
bạch được!"
"Nếu nói là chết không minh bạch thì trên đời này
nhiều người chết không minh bạch lắm." Vân Tấn Ngôn cười khẽ một tiếng,
nhìn Ân Kỳ, nói: "Chắc Ân ngự y hiểu rõ hơn trẫm mới phải."
Ân Kỳ nghẹn lời, Hoàng thượng nói lời này là có ý gì?
"Nếu như Ân ngự y không thể quên chuyện năm đó, trẫm không ngại dùng phương
thức khác khiến khanh không nhớ nổi, dù sao công tử nhà khanh một mình
cũng cô đơn lắm."
Những lời này của Vân Tấn Ngôn, câu trước còn
nói nhẹ nhàng, đến câu cuối cùng âm điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo,
khiến thân thể Ân Kỳ run lên. Hoàng thượng mà ông biết luôn luôn ôn hòa
khiêm tốn, không có khí phách Đế vương, vô cùng dễ nói chuyện. Nhưng vừa nãy giọng nói lạnh lẽo kia thật sự khiến ông cảm thấy rùng mình. Hoàng
thượng dù sao vẫn là Hoàng thượng, nếu muốn ông chết cũng không cần tốn
nhiều sức, nỗi bi phẫn vừa nãy chợt biến thành sợ hãi, vội dập đầu, nói: "Vi thần lỡ lời, vi thần lỡ lời, xin Hoàng thượng thứ tội!"
"Trẫm cho rằng Ân ngự y là người hiểu lý lẽ, cái gì nên quên, cái gì nên nhớ, cái gì nên truy cứu, cái gì nên buông tay, hẳn là rất rõ ràng." Vân Tấn Ngôn lại khôi phục dáng vẻ ôn tồn nhã nhãn, cười nói: "Ân ngự y, suy
nghĩ của trẫm có đúng không?"
"Dạ dạ, vi thần nhất thời hồ đồ!
Cho vi thần về phủ, lập tức giấu thi hạ táng!" Dù Ân Kỳ chưa từng học
cao, nhưng vẫn có thể hiểu được ý uy hiếp trong lời nói của Vân Tấn
Ngôn. Ông đã từng tận mắt chứng kiến vị hoàng đế này nổi giận, làm điều
tàn nhẫn; không dám nhiều lời, dập đầu xin được lui ra.
Vân Tấn
Ngôn đang định mở miệng cho lui, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Nỗi đau mất ái tử của Ân ngự y và bệnh trên người, e rằng
nhất thời không thể khỏi hẳn, nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng về triều."
"Vi thần khấu tạ hoàng ân!" Ân Kỳ lại hành đại lễ. Bởi Ân Bình mà dấy lên
sóng gió trong triều, nếu không thể truy cứu, ông ước gì có thể trốn
trong nhà tránh xa tai họa, nghe Vân Tấn Ngôn cho ông "lui", vội vàng
đồng ý rồi nhấc vạt áo nhanh chóng lui ra.
Vân Tấn Ngôn ngẩng
đầu, vừa hay nhìn thấy khói xanh lượn lờ trên đỉnh ba lư hương trong Cần Chính điện, cái chết của Ân Bình nhìn thì giống như ngoài ý muốn, thật
ra..... là có người muốn mượn hắn để khơi lên tranh chấp của hai nhà
Trịnh Cố? Tuy nói Vân Tấn Ngôn cũng muốn nhân lúc hai nhà tranh đấu để
trừ bỏ, nhưng may áo cưới cho người khác không phải chuyện mà hắn thích
làm. Muốn làm loạn triều đình sao? Hắn lại càng muốn nó an ổn!
Ân Kỳ đột nhiên chủ động đứng ra, thay đổi lời giải thích về chuyện Ân
Bình. Ông nói khăn tay trên người kia là mình đòi hỏi Trịnh Dĩnh, rồi
đưa cho Ân Bình, vì vậy thấy trên người của hắn cũng không có gì lạ,
cũng tự trách bản thân quản giáo không nghiêm, cho phép Ân Kỳ say rượu
để hắn ngã xuống hồ.
Thái độ nhân nhượng của Ân Kỳ làm cho không
khí giương cung bạt kiếm trong triều chợt lắng lại, hai bên không có lý
do tranh đấu, nhất thời chấm dứt chiến tranh, rối loạn mà chuyện này đưa tới cũng biến mất như vậy. Tuy bên ngoài yên bình nhưng sóng ngầm bên
trong lại càng càng ngày càng mãnh liệt.
Phủ thừa tướng vẫn vô
cùng rối loạn, không khí trầm lặng, người làm nhìn thấy sắc mặt của
Trịnh Dĩnh, không dám thở mạnh ra tiếng.
Trịnh Dĩnh chỉ cảm thấy
mọi chuyện gần đây thật không thuận lợi. Nhi tử chạy trốn bặt vô âm tín, nuôi mấy luyến đồng rất hợp tâm ý lại bị buộc phải đưa đi, còn không
hiểu ra sao lại bị chụp tội danh giết người. Mặc dù cuối cùng nói là
hiểu lầm, nhưng Ân Kỳ nói khăn tay kia là mình đưa, hoàn toàn là chuyện
giả dối không có thật, hiển nhiên là người sát hại Ân Bình có ý đồ giá
họa cho ông.
Quan trọng nhất, có người vạch tội nói ông hành hạ
luyến đồng, huyên náo đến mức ai ai cũng biết