
h dịch sẽ lan đi rất nhanh, không đến một tháng nữa sẽ lan đến Vân
Đô."
Lê Tử Hà rũ mắt trầm tư, đột nhiên bàn tay cảm thấy ấm áp,
ngước mắt nhìn ly trà trong tay mình. Thẩm Mặc cầm lấy tay nàng, để ly
trà vững vàng trong lòng bàn tay nàng, dịu dàng nói: "Thể hàn tay lạnh,
chú ý giữ cho ấm một chút."
Lê Tử Hà ngẩn ra, cười gượng gạo, gật đầu. Hai tay khum lại ôm lấy ly trà, nghi hoặc nói: "Lý ngự y và Chân
ngự y đều bị sai đi điều tra nguyên nhân dịch bệnh phát tán, bây giờ
cũng đã qua ba ngày rồi mà không có tin tức gì. Người cảm thấy thế nào
về bệnh dịch lần này?"
"Đây là thời cơ mà ta nói với ngươi." Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, đôi mắt hiện nét cười, tràn đầy tự tin.
Lê Tử Hà giật mình, khẽ hỏi với vẻ kinh ngạc: "Bệnh dịch này, là do người sắp đặt?"
Thẩm Mặc ngầm thừa nhận, Lê Tử Hà lại hỏi: "Người khiến lòng dân đại loạn,
Vân Tấn Ngôn lại càng kiêng kỵ thế cục triều đình không yên, trì hoãn
tốc độ trừ bỏ Cố gia hoặc Trịnh gia, như vậy thì có gì tốt?"
"Không những không trì hoãn, mà tốc độ còn nhanh hơn." Thẩm Mặc không chút do
dự nói tiếp, "Hơn nữa, chắc chắn hắn sẽ cho chúng ta xuất cung chẩn
bệnh, như vậy, có một số việc càng dễ dàng hơn."
Lê Tử Hà đang
định hỏi tiếp, nhưng tiếng gõ cửa chợt cắt đứt cuộc nói chuyện của hai
người. Vội vàng đứng dậy mở cửa, Phùng Tông Anh đứng ngoài, phùng mắt
trợn mang bất mãn nhìn nàng chằm chằm, nói: "Đi theo ta."
Lê Tử Hà quay về phía phòng, gật đầu với Thẩm Mặc gật đầu, đi theo Phùng Tông Anh.
"Hoàng thượng phái ngươi và Thẩm Mặc tới vùng dịch bệnh." Phùng Tông Anh vừa
vào thư phòng đã lầu bầu: "Ta đã già, có một số việc không thể nào làm
được, đành phải để những hậu sinh như các ngươi góp sức."
Phùng
Tông Anh vừa nói, vừa liếc đôi mắt nhỏ nhìn Lê Tử Hà, mang vẻ áy náy,
lại nói: "Lần này bệnh dịch rất dữ dội, sức khỏe của ngươi vốn cũng
không được tốt, đáng lẽ ta muốn để cho một mình Thẩm Mặc đi, nhưng Hoàng thượng cứ khăng khăng rằng hắn cần có người giúp một tay. Hơn nữa, đây
cũng là cơ hội tốt, nếu trừ bệnh dịch thành công, về sau ngươi cũng có
chỗ đứng vững vàng ở Thái y viện."
"Còn nữa, ngày đông giá rét,
mang nhiều quần áo chút." Phùng Tông Anh thu dọn y thư, không để lại
chút thời gian cho Lê Tử Hà nói chen vào, lại nói tiếp: "Ngươi mang theo mấy quyển y thư này, có lẽ sẽ có tác dụng, dù sao vẫn hơn dựa vào Thẩm
Mặc kia."
"Haiz, lần đầu tiên Ân Kỳ bị đả kích như vậy, về sau
chắc cũng không dám phách lối nữa. Ngươi do ta dìu dắt, chắc không có
nhiều người dám ức hiếp ngươi....."
"Đại nhân muốn từ quan?" Lê
Tử Hà không nhịn được nữa, ngắt lời Phùng Tông Anh. Giọng điệu này, nghe thế nào cũng thấy như đang từ biệt nàng.
Phùng Tông Anh ngừng
động tác trong tay lại, vỗ vỗ y thư, những hạt bụi bay lên. Ánh mắt ông
hơi mơ hồ, do dự một chút rồi nói: "Chuyện này còn chưa có quyết định
cuối cùng, đừng có nói ra ngoài."
Hiếm khi Phùng Tông Anh nói lời nghiêm túc như vậy. Ông ôm lấy một chồng y thư nặng nề đặt lên tay Lê
Tử Hà, nói: "Chắc thánh chỉ của Hoàng thượng sắp đến rồi, ngươi đi chuẩn bị đi, chiều nay đi rồi."
Lê Tử Hà chỉnh lại chồng sách, để chúng nằm vững vàng trên tay mình, gật đầu nói: "Vậy đại nhân bảo trọng!"
Sớm ngày rời khỏi hoàng cung, rời khỏi quan trường phức tạp, an hưởng tuổi già, đây là chuyện ông nên làm từ trước mới phải.
Lê Tử Hà xoay người, vừa bước một chân ra khỏi cửa, chợt nghe Phùng Tông Anh lầu bầu: "Đúng rồi..... Cái đó....."
Hình như Phùng Tông Anh hơi ngượng ngùng, dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta
thấy, Thẩm Mặc kia, cũng không phải là người xấu, ngươi..... Về sau có
chuyện cứ đến tìm hắn, cũng không có lỗi gì....."
Lê Tử Hà thấy ấm lòng, quay đầu mỉm cười hiền hòa với Phùng Tông Anh, gật đầu rồi rời đi.
Phùng Tông Anh đứng sững hồi lâu, vuốt cặp mắt, nụ cười vừa nãy..... Chỉ là ảo giác thôi.....
Có Lý ngự y và Chân ngự y tới trước, chuyện Thẩm Mặc và Lê Tử Hà rời đi
cũng không gây chú ý mấy, có điều ai ai cũng đặt hi vọng lên Thẩm Mặc.
Thấy hắn đến vùng dịch bệnh thì thở phào một hơi, cho rằng bệnh dịch đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Lê Tử Hà vốn tưởng rằng hai sư đồ
sẽ lặng lẽ rời cung, vậy mà lúc cùng Thẩm Mặc ra đến cửa cung, chợt thấy hai nhóm Ngự Lâm quân chỉnh tề, khoảng chừng mấy trăm người đang đứng
đợi họ. Đằng trước có hai con ngựa, hiển nhiên là để lại cho nàng và
Thẩm Mặc. Lê Tử Hà liếc nhìn Thẩm Mặc, hình như điều này nằm ngoài dự
liệu của hắn.
Một Ngự Lâm quân tiến lên, chắp tay nói: "Xin mời hai vị!"
Hắn đưa tay chỉ hai con ngựa, Lê Tử Hà chậm rãi đi về phía đó. Cho Ngự Lâm
quân bảo vệ hai ngự y ư? Không thể nào. Ngự Lâm quân này cùng đi để áp
chế nạn dân để tránh bạo loạn ư? Những chuyện này đã có quân đội lo
liệu, không tới phiên Ngự Lâm quân trong cung.
Đang trầm tư, nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Thẩm Mặc: "Tử Hà không biết cưỡi ngựa, cưỡi chung ngựa với vi sư cũng được."
Lê Tử Hà Liên gật đầu lia lịa. Nàng biết cưỡi ngựa, nhưng cưỡi ngựa rảo
bước vài vòng thì không có vấn đề, nhưng phải phi nước đại tới vùng dịch bệnh thì hơi khó khăn. Huống