Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328672

Bình chọn: 8.00/10/867 lượt.

n trên nền trắng, gần như khiến nàng

quên cả hô hấp. Nàng cố gắng nháy mắt mấy cái, ổn định bước chân, trước

nơi đặt linh cữu, chỉ có một lão già vừa gạt lệ vừa hoá vàng mã.

Lê Tử Hà nhớ ra, đó là quản gia của Phùng phủ.

Bước nhanh về phía trước, vươn tay chạm lên bờ vai của ông ta, dằn lại nỗi nghẹn ngào, vội hỏi: "Phùng đại nhân đâu?"

Dường như quản gia sợ hết hồn, đứng vụt dậy, sắc mặt tái nhợt, thấy Lê Tử Hà

thì không biết là mừng hay là sợ, ngây người đứng sững ở đó.

Lê Tử Hà sốt ruột hỏi: "Phùng đại nhân đâu?"

Chữ "tế" này nhất định là bởi vì Phùng nãi nãi. Thẩm Mặc nói nếu cho uống

thuốc trước giữa trưa có lẽ còn có thể cứu. Phùng gia gia chưa thể tắt

thở được, nàng tin hắn, bằng lòng tin hắn và cũng chỉ có thể tin hắn!

Bây giờ quản gia mới phục hồi lại tinh thần, nước mắt giàn giụa, môi run

lên, nói: "Đại..... đại nhân ..... Ngươi..... Ngươi đi theo ta."

"Không cần." Lê Tử Hà kéo quản gia, bình tĩnh nói: "Ta sẽ tự đi xem Phùng đại

nhân, lão đi cắt thuốc theo đơn này! Nhanh! Nội trong một nén nhang nhất định phải trở lại!"

Quản gia nhìn đôi tay đầy máu khô của Lê Tử

Hà, lại nhìn tờ đơn thuốc dính đầy máu kia, giật mình run lên. Nghĩ

rằng, nếu có thể cứu mạng lão gia thì không thể quan tâm tới nhiều

chuyện như vậy, nhận lấy phương thuốc rồi vội vã rời đi.

Lê Tử Hà đỏ vành mắt liếc nhìn chữ "tế" kia, không có thời gian phúng viếng, vội vàng đi tới phòng của Phùng Tông Anh.

Nàng nhớ rõ với từng ngọn cây lùm cỏ trong phủ này. Chúng vẫn không thay

đổi, không có bất cứ thứ gì thay đổi cả, chỉ có lão nhân đang hấp hối

nằm trên giường bên trong phòng là đã khác xưa. Lê Tử Hà vừa thấy khuôn

mặt ông xám ngoét thì biết rõ ông dùng "Hắc Minh tán". Sau khoảng thời

gian uống hết một ly trà, toàn thân sẽ biến thành màu đen, trúng độc mà

chết. Thảo nào Phùng nãi nãi lại hạ táng nhanh như vậy, thảo nào Thẩm

Mặc chỉ nói "có thể" còn cứu được.....

"Phùng gia gia....." Lê Tử Hà vắt khăn, lau khuôn mặt xám ngoét cho ông, lông mày và chòm râu bạc

phơ vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông. Ông nói ông muốn sống đến lúc ôm hài tử của Quý Lê, chắt trai của ông.....

"Phùng gia gia, nha đầu đã về rồi....."

Lê Tử Hà nâng tay ông lên, nhè nhàng lau sạch. Bàn tay đầy nếp nhăn, màu

đen do chất độc đã phủ kín màu vàng thô ráp. Ông từng cọ vết chai trên

tay lên làn da mịn màng của Quý Lê, cười nói nha đầu thối, có gương mặt

mịn màng như vậy làm gì.

"Phùng gia gia, nha đầu sai rồi, trở về cũng không chịu nhận người."

Lê Tử Hà đắp kín chăn cho ông, để khăn xuống, nhìn cành cây như muốn ngó

vào cửa sổ, buồn bã nói: "Người xem, hoa mai sắp nở rồi, gia gia đã hứa

với nha đầu, hàng năm sẽ cho nha đầu một cành hoa mai mà."

Quay

đầu lại, Lê Tử Hà thấy mí mắt Phùng Tông Anh lay động, vội lau lệ trên

khóe mắt, cười nói: "Phùng gia gia, người xem nha đầu cũng đã về rồi

này, người không để nha đầu lại một mình chứ?"

"Gia gia mở mắt ra xem dáng vẻ bây giờ của con. Chờ người khỏe lên, nha đầu sẽ làm kẹo cho người ăn. Thật đấy, lần này sẽ không lừa người đâu." Lê Tử Hà dằn lại

nỗi nghẹn ngào. Phùng gia gia rất thích ăn đồ ngọt, thích nhất là điểm

tâm ngọt mà Quý Lê làm.....

"Công tử, công tử!"

Trời rất

lạnh, mà quản gia chạy đến mức mướt mồ hôi, cầm một đống thuốc trong

tay. Ông sợ thuốc không đủ, mỗi loại đều lấy thêm mấy phần. Thấy Lê Tử

Hà ngồi trong phòng mang đôi mắt đỏ bừng, hốc mắt ông cũng đỏ lên, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội hỏi: "Công tử, tiếp theo làm thế nào?"

"Sắc thuốc." Lê Tử Hà giả bộ cười thoải mái, chỉ sợ quản gia cũng hoảng loạn đến mức lú lẫn rồi, đứng lên nói: "Thôi, để ta đi."

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời mới đến lưng chừng trời, còn kịp. Vẫn còn nửa canh giờ, còn kịp.

Đang định rời đi, tay áo đội nhiên bị người kéo. Trái tim của Lê Tử Hà đập

rộn lên, nàng vui mừng quay đầu lại, quả nhiên thấy Phùng Tông Anh từ từ mở mắt ra, vội cầm tay ông, cười nói: "Con đi sắc thuốc, uống thuốc là

tốt rồi."

Phùng Tông Anh không hề buông lỏng tay, bình tĩnh nhìn

Lê Tử Hà, mấp máy đôi môi, muốn nói gì đó nhưng không thể cất thành lời, chỉ có thể chậm rãi lắc đầu.

Quản gia thấy tình thế thì mừng rỡ, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: "Lão gia nhất định có lời ..... Có lời muốn nói với công tử, ta..... Ta đi sắc thuốc."

Nói xong đã rời khỏi phòng.

"Nha..... Nha đầu..... ?" Dường như Phùng Tông Anh phải dùng hết hơi sức mới có thể thốt ra được hai chữ này.

Lê Tử Hà mỉm cười, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào, gật đầu liên tục. Chờ người khỏe lên, Phùng gia gia và nha đầu sẽ được trở lại như

xưa rồi.

Cặp mắt Phùng Tông Anh sung huyết đỏ bừng, bàn tay đang

níu chặt tay áo Lê Tử Hà đột nhiên buông ra, không ngừng run rẩy mò mẫm

trên giường. Lê Tử Hà vội nắm chặt tay ông, khẽ nói: "Người muốn lấy cái gì? Muốn lấy cái gì để nha đầu lấy hộ người."

Môi Phùng Tông Anh lại run lên, vẫn không thể nói được gì. Ông tránh khỏi tay Lê Tử Hà,

run rẩy vươn về phía gối. Lê Tử Hà đỡ lấy Phùng Tông Anh đang mò mẫm,

dưới gối không có gì cả.

"Phùng gia gia, chờ uống thuốc đã, uống

t


XtGem Forum catalog