Teya Salat
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328542

Bình chọn: 8.00/10/854 lượt.

ều cố kỵ

Phùng gia gia, có lẽ còn có chút tình cảm tổ tôn. Không ngờ chỉ cần muốn giết lại có thể tàn nhẫn vô tình đến vậy!

"Hoàng thượng, vi thần cảm thấy chuyện này tất có điều kỳ lạ, ngộ nhỡ có người cố ý hãm hại,

đầu độc diệt khẩu, đại nhân nhất định chết oan uổng!" Chóp mũi Lê Tử Hà ê ẩm. Oan uổng, chính xác là oan uổng, có phải Phùng gia gia cũng cảm

thấy Vân Tấn Ngôn sẽ nể tình hơn hai mươi năm mà không động đến ông hay

không?

"Khanh muốn nói là trẫm không phân biệt được trung gian, mặc cho người lừa gạt sao?" Vân Tấn Ngôn lại cười khẽ.

Lê Tử Hà vội nói: "Thần không dám! Đối với thần mà nói, Phùng đại nhân có

ân chỉ bảo dạy dỗ, có điều trong lòng thần có nghi hoặc, lớn mật nói ra

suy đoán!"

"Không cần suy đoán nữa, chuyện này chính miệng Phùng Tông Anh đã thừa nhận!" Vân Tấn Ngôn lạnh lùng nói.

Lòng Lê Tử Hà nhất thời chung xuống, chính miệng Phùng gia gia thừa nhận,

tiếp đó là sợ tội tự sát, người ngoài nhìn vào thì có vẻ hợp tình hợp

lý, nhưng càng như thế, lại càng khả nghi. Phùng gia gia nhằm vào Nghiên phi là bởi vì Quý Lê, nhưng nàng ta đã vào lãnh cung, sống chờ chết còn khổ sở hơn chết một cách thống khoái như vậy, chắc chắn Phùng gia gia

tuyệt đối không thể nào vì nàng mà đánh đổi tính mạng của mình và Phùng

nãi nãi. Lùi lại một bước, cho dù thật sự muốn giết Nghiên phi, sáu năm

qua có nhiều cơ hội như vậy, cần gì phải đợi đến hôm nay, còn bị người

nắm được nhược điểm?

Đang im lặng, Lê Tử Hà cảm thấy trước mắt

tối sầm, thấy đôi ủng may bằng gấm trắng, áo bào minh hoàng phất phơ

trước mắt, thầm giật mình, định lui về phía sau, đã được Vân Tấn Ngôn đỡ lấy cánh tay, thuận lực đứng dậy, vội chắp tay nói: "Tạ Hoàng thượng ân điển!"

"Khanh bị thương à?" Vân Tấn Ngôn cao hơn Lê Tử Hà một cái đầu, hơi cúi đầu, nhìn lướt qua tay áo Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà lắc đầu, nói: "Đêm qua nghe nói bệnh tình Phùng đại nhân nguy

kịch, nóng lòng rời khỏi vùng dịch bệnh, sư phụ vốn đồng hành cùng thần, vậy mà trên đường gặp phải thích khách, sư phụ… Sư phụ bị thương nặng,

để thần rời đi trước…"

Lê Tử Hà không cần ngụy trang, giọng nói

đã hơi nghẹn ngào. Mười tên thích khách, bị trúng ba mũi tên, hắn có thể bình yên thoát thân sao?

"Vậy bây giờ hắn sao rồi?"

"Vi thần không biết."

Lê Tử Hà cúi đầu trả lời thành thật, âm thầm liếc nhìn Vân Tấn Ngôn, vẻ

mặt cũng không kinh ngạc, nhưng cũng không thể nào nhìn vẻ mặt hắn mà

kết luận thích khách có do hắn phái đi hay không.

"Ha ha, trẫm

phái người báo tin trong cung cho Cố tướng quân, không ngờ khanh còn

nhanh chân hơn ông ta." Vân Tấn Ngôn chuyển đề tài, hứng thú quan sát Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà khom người đáp: "Vi thần nhận được tin liền chạy về suốt đêm, sẽ nhanh hơn Cố tướng quân một bước."

Vẻ mặt khẩn thiết, nhưng trong lòng đang cười lạnh. Cố Vệ Quyền có thành

thật hơn nữa, cũng hiểu tầm quan trọng của uy tín chốn dân gian. Đêm qua Thẩm Mặc đưa phương thuốc cho ông ta, tất nhiên ông ta sẽ không từ bỏ

cơ hội này để lôi kéo lòng dân, nếu chuyện Cố đại tướng đau xót tạm gác

đám tang của nữ nhi vì phát thuốc cho nạn dân truyền ra ngoài…

Cố Vệ Quyền không phải không thể trở về, mà không chịu trở về mới đúng!

"Hoàng thượng!" Trong điện đột nhiên vang tiếng run rẩy của Ngụy công công: "Có tin đưa tới, Phùng đại nhân… đã tắt thở…"

Nụ cười trên mặt Vân Tấn Ngôn cứng ngắc, ánh mắt biến đổi, nhưng chỉ trong chốc lát lại nở nụ cười tươi tắn, có điều không còn tự đắc như trước

nữa, chậm rãi nói: "Hỏa táng, đưa đến phủ tướng quân."

Lê Tử Hà

đã lường trước, nhưng toàn thân vẫn chấn động. Chỉ có kẻ đại gian đại

ác, sau khi chết mới phải hỏa táng không để lại xương cốt.

"Lê ngự y có dị nghị?"

"Vi thần không dám!" Lê Tử Hà che giấu cảm xúc, cho dù giữ lại thi thể lại

cũng để làm gì đây? Sẽ không còn ai cười với nàng giận với nàng, hay vỗ

đầu nàng gọi nàng là nha đầu nữa…

"Lê ngự y nên trở về phòng rửa

mặt đi." Vẻ lo lắng trên mặt Vân Tấn Ngôn tan biến trong nháy mắt, mỉm

cười đưa tay phải lau bụi bậm trên mặt Lê Tử Hà.

Lê Tử Hà lùi về

phía sau theo bản năng, vội quỳ xuống, nói: "Thần không thể làm bẩn tay

của Hoàng thượng, trở về Thái y viện sẽ lau rửa một thể."

"Ha ha, trẫm tán thưởng sự cố chấp và lòng dũng cảm của Lê ngự y, sao lại để ý

tới những thứ phù phiếm này?" Nói xong lại đưa tay tới.

Nhịp tim

Lê Tử Hà đột nhiên tăng nhanh, kinh ngạc nhìn hắn cẩn thận lau bụi bậm

trên mặt mình, khóe miệng ẩn chứa nụ cười dịu dàng trước sau như một,

thậm chí còn cảm thấy lúc hắn buông bàn tay thô ráp xuống, không biết vô tính hay cố ý mà lướt qua hầu kết trên cổ mình. Nàng cố gắng rũ mắt

xuống, che giấu nỗi kinh hoàng lan tràn trong mắt.

"Lui ra đi, ngày mai chẩn mạch cho trẫm."

Tâm trạng của Vân Tấn Ngôn đột nhiên tốt lên, chắp tay sau lưng trở lại bên bàn đọc sách, ngồi xuống.

Lê Tử Hà ra vẻ trấn định đứng dậy lui ra, sau lưng rỉ mồ hôi lạnh. Hoặc

là, Vân Tấn Ngôn còn một mặt thích nam sắc mà nàng không biết, hoặc là,

Vân Tấn Ngôn đã nghi ngờ thân phận nữ nhi của nàng.

Thái y viện

có phần huyên náo, nhóm y đồng nghị luận ầm ĩ, đặc