
biệt sau khi thấy Lê
Tử Hà, đều liếc nhìn hắn rồi tiếp tục thì thầm với nhau.
Lê Tử Hà nhíu mày, không thích nhiều chuyện với bọn họ, bước nhanh về sân sau.
Cho dù thoát khỏi những ánh mắt kia, nhưng vẫn cảm thấy bất thường. Tử
Hà dừng bước, nhìn xung quanh, không có gì khác thường cả, chuyện bọn họ nghị luận là chuyện của Phùng gia gia thôi…
Hít sâu một hơi định cất bước, màu máu chợt lóe lên trước mắt. Lòng nàng nhói đau, cúi đầu,
từng giọt máu chạy dọc hành lang dài. Mắt Lê Tử Hà nóng rực, vết máu này lan tới cửa phòng của Thẩm Mặc.
Suy nghĩ còn chưa trở lại bình
thường, người đã đến cửa. Cửa phòng chỉ khép hờ, cánh cửa đỏ sậm, loáng
thoáng nhìn thấy vệt máu mà hô hấp đình trệ lại. Phảng phất như nhìn
thấy Thẩm Mặc lê lết thân thể dày đặc vết thương ghê rợn, máu tươi đầm
đìa vào cung, trở về Thái y viện, bàn tay dính máu đẩy cửa phòng, để lại vết này…
"Tử Hà."
Giọng nói lành lạnh, kéo thần trí Lê Tử Hà về, không chút do dự đẩy cửa ra, thấy Thẩm Mặc bình yên ngồi bên
giường, trường sam xanh nhạt sạch sẽ, không thấy vệt máu nào, sắc mặt
hơi tái, nhưng không đến nỗi thảm không còn nét người giống như trong
tưởng tượng, ánh mắt nhìn mình tràn đầy niềm vui và ấm áp.
"Máu
này…" Lê Tử Hà liếc đến y phục dính đầy vết máu bên cạnh Thẩm Mặc, thêm
vào những giọt máu dưới đất và vệt máu trên cửa, hoàn toàn đối lập với
vẻ tinh khôi thoải mái bây giờ…
"Đi vào nói sau." Thẩm Mặc khẽ cười một tiếng, ngồi trên giường không nhúc nhích.
Lê Tử Hà gật đầu, trở tay đóng cửa lại, nhíu mày đau lòng nói: "Thương thế của người thế nào rồi? Tại sao… Tại sao máu lại chảy đầy đất?"
Ánh mắt Thẩm Mặc sáng lên, cười nói: "Làm bộ một chút mà thôi, ngươi thấy ta khó chịu ở đâu không?"
Lê Tử Hà thấy thần sắc ung dung của Thẩm Mặc, chân mày càng nhíu chặt,
trầm giọng nói: "Đừng gạt Tử Hà, nếu không phải trọng thương mà quay về, sao đám y đồng lại bàn tán xôn xao như vậy? Thấy Tử Hà về lại càng ồn ã hơn, có phải người không cho người khác chữa trị hay không?"
"Vết thương đã xử lý rồi, nếu để cho người ta khám, sẽ bị phát hiện." Thẩm
Mặc nhìn Lê Tử Hà chăm chú, cười nói: "Cho nên ta đuổi họ ra ngoài, nói
chỉ có ngươi mới có thể nhìn thương thế trên người ta."
"Người…" Mặt Lê Tử Hà bỗng dưng đỏ lên, lời này thật sự rất mờ ám…
Nụ cười trên mặt Thẩm Mặc càng tươi rói, khiến Lê Tử Hà chói mắt. Lê Tử Hà trầm lại, nói sang chuyện khác: "Đám người đuổi giết đêm qua là ai?"
"Kẻ thù."
"Là kẻ thù nào? Có phải Vân Tấn Ngôn không?"
Nụ cười Thẩm Mặc cứng đờ, lại nhẹ nhàng cong môi lên, dịu dàng nói: "Chúng ta không sao là tốt rồi."
"Vậy Tử Hà đi trước." Lòng Lê Tử Hà như có gì chặn lại. Hắn vẫn không chịu
nói, vẫn không chịu tiết lộ dù là chút chuyện liên quan tới thân phận
của hắn.
Thẩm Mặc quýnh lên, vội đứng lên kéo Lê Tử Hà, nụ cười
có chút miễn cưỡng: "Đợi một chút được không? Hôm nay sẽ có tin tức tốt, ngươi chờ cùng ta được không?"
Lê Tử Hà liếc thấy vạt áo sạch sẽ trước ngực hắn bắt đầu rỉ máu, dần dần nhuộm thành vệt dài. Nàng mềm
lòng, trở tay đỡ lấy Thẩm Mặc: "Bôi thuốc chưa?"
"Đừng lo." Thẩm Mặc thuận theo tay của Lê Tử Hà, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, đột nhiên nở nụ cười như hài tử được cho kẹo.
Lê Tử Hà chỉ nhìn thấy máu từ từ thấm đẫm ngực Thẩm Mặc, bỏ qua nụ cười trên mặt hắn.
"Tin tức tốt mà người nói là sao?" Lê Tử Hà nghi ngờ nói.
Thẩm Mặc nở nụ cười thần bí, hai tay nắm lấy tay Lê Tử Hà, "Đợi chút là biết ngay."
Lê Tử Hà cũng không hỏi nhiều, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt chợt
thay đổi, trầm giọng nói: "Người thấy thế nào về chuyện của Phùng đại
nhân?"
"Chuyện này khá kỳ lạ. Trong lãnh cung, Nghiên phi bị một
nhát đao đâm trúng vị trí trí mạng giữa ngực, ngày hôm sau Phùng Tông
Anh liền vào cung gặp Vân Tấn Ngôn, nhưng không thể biết họ nói gì, buổi tối hôm đó Phùng đại nhân và phu nhân uống thuốc độc, nói là sợ tội tự
sát. Giết người trong lãnh cung không khó, thậm chí muốn giấu thi thể
giấu không để ai phát hiện cũng chẳng tốn công, không thể nào công khai
đặt thi thể trong điện để bị phát hiện."
"Nhưng chính miệng đại
nhân đã nhận tội với Hoàng thượng." Vẻ mặt Lê Tử Hà tối sầm lại, nàng
cũng biết chuyện này không thể có khả năng nhưng Phùng gia gia lại khăng khăng thừa nhận.
"E rằng Phùng đại nhân làm vậy cũng vì muốn che chở cho ai đó."
Che chở, nếu muốn nói che chở, Lê Tử Hà chỉ có thể nghĩ đến Diêu phi. Theo
cách nói của quản gia, cái ngày Nghiên phi chết, ngoài Phùng gia gia,
còn có Diêu phi cũng tới lãnh cung. Nàng ta đến lãnh cung là để nhục mạ
Nghiên phi sao?
Trong mắt người khác, điều này đã quá rõ ràng.
Nhưng sự tình bên ngoài, mãi mãi là biểu hiện giả dối.
Có vài thứ dần dần sâu chuỗi ở trong đầu, những chuyện đã từng nghi ngờ,
những thứ không thể hiểu rõ, chỉ cần một lời giải thích, đã có thể chứng thực.
Chuyện Diêu phi sảy thai, bên ngoài là do Nghiên phi gây
nên, nhưng nàng biết rất rõ là không phải. Nếu Diêu phi đích thân ra
tay, tại sao lại có dược liệu? Mấy ngày đó tâm thần Phùng gia gia hơi
thấp thỏm, đêm đông chí hai người lần lượt r