Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327072

Bình chọn: 9.5.00/10/707 lượt.

hòa chiếu xuống, tuyết đọng

trắng xóa như được rắc ánh sáng bảy màu. Lê Tử Hà quay đầu lại liếc nhìn Lê Bạch điện, cười khẽ.

Lam nhan thảo, dược tính âm độc, nếu

tưới nước mưa bình thường thì một tháng sẽ nở hoa, sắc hoa vàng nhạt;

nếu tưới máu nữ tử, ba ngày sau sẽ nở hoa, một đỏ một trắng, màu đỏ nữ

tử dùng, màu trắng nam tử dùng. Nếu nói sẽ khiến nam tử yêu nữ tử trồng

hoa, thực ra là sau khi uống, nam tử chỉ có thể hợp hoan với nữ tử.

Có điều, nữ tử sẽ bị nhiễm độc tính mà không thể sinh con. Mà nam tử, Lê

Tử Hà vỗ đầu, hình như quên nói với Tô Bạch, cả đời nam tử chỉ có thể

hợp hoan với nữ tử đó, nếu không sẽ đau như có vạn con côn trùng cắn xé

xương tủy. "Nàng muốn Vân Tấn Ngôn dùng lam nhan thảo thật sau?" Thẩm Mặc đang loay hoay với đống hoa cỏ bên cửa sổ chẳng biết được trồng từ khi nào, ngẩng đầu

thoáng nhìn thấy Lê Tử Hà bước vào, nhướng mày hỏi. Lê Tử Hà vẫn tỉnh

bơ, đến ngồi bên cạnh bàn, bình tĩnh rót ly trà, một lúc lâu sau mới

thản nhiên cười nói: "Không phải là Tử Hà có cho hắn dùng hay không,

người có quyền quyết định là Tô Bạch."

"Nàng đã nói với Tô Bạch

độc tính của lam nhan thảo chưa?" Thẩm Mặc cúi đầu nhìn cành hoa đã hơi

khô héo, ngắt lá khô. Lạnh thêm mấy ngày nữa thì hoa này sẽ chết héo.

Lê Tử Hà nâng chén đến khóe miệng, khẽ hớp một ngụm, nở nụ cười nhạt, ánh

mắt mang vẻ khinh thường: "Tất nhiên phải nói cho Tô Bạch biết ảnh hưởng của thuốc."

Thẩm Mặc cười khẽ, Lê Tử Hà vẫn chưa bị thù hận làm mờ mắt.

"Nếu nàng không nói độc tính, chắc chắn Tô Bạch sẽ dùng độc không hề do dự.

Không phải như vậy sẽ hại Vân Tấn Ngôn dễ hơn sao?" Biết rõ ý nghĩ của

Lê Tử Hà, Thẩm Mặc vẫn hỏi.

Lê Tử Hà đặt ly trà xuống, rũ mí mắt: "Người Tử Hà muốn trả thù chỉ có Vân Tấn Ngôn mà thôi. Tô Bạch và ta

không thù không oán, Tử Hà không có quyền tước mất thứ quan trọng nhất

đối với nữ tử của nàng ta để đạt được mục đích. Nói ra hậu quả để nàng

ta tự lựa chọn, dù cuối cùng nàng ta có hạ độc hay không, Tử Hà cũng

không thẹn với lương tâm."

"Thế Vân Tấn Ngôn thì sao?"

"Nếu Tô Bạch không chịu dùng, Tử Hà sẽ đối phó với hắn bằng cách khác. Nếu

dùng, thì do hắn tự chuốc lấy!" Giọng nói của Lê Tử Hà không sâu không

cạn, nhưng lại vô cùng quyết tuyệt. Lần trước hạ độc bị Vân Tấn Ngôn

phát hiện, hơn nữa thân phận của Thẩm Mặc đã bị phơi bày trước ánh sáng, chắc chắn hắn ta sẽ đề phòng mình, đích thân ra tay hạ độc là điều bất

khả thi. Nếu Tô Bạch đã yêu cầu, nàng cũng vui lòng thuận nước đẩy

thuyền. Về phần Tô Bạch có thể hạ độc thành công hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của nàng ta rồi.

"Nhưng nàng che giấu ảnh hưởng của thuốc với Vân Tấn Ngôn, nếu biết chuyện này có lẽ Tô Bạch sẽ băn khoăn. Nói một nửa giấu một nửa, và giấu diếm toàn bộ có gì khác nhau?" Thẩm

Mặc khẽ thở dài, ngừng động tác trên tay, từ cửa sổ đi tới ngồi xuống

cạnh bàn.

Lê Tử Hà cười khẽ: "Người là nam tử, sao có thể hiểu

tâm tư nữ tử? Nếu Tô Bạch băn khoăn sẽ không muốn hạ độc nữa. Nàng ta

không đơn thuần đến mức cho rằng thuốc này không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới Vân Tấn Ngôn. Nhưng nếu nàng ta đã đòi thuốc, chắc hẳn muốn Vân Tấn Ngôn sủng ái một mình nàng ta. Nếu không, bây giờ nàng ta được sủng ái

đến thế, cần gì phải dụng độc chứ? Con người quả nhiên không biết thỏa

mãn."

"Nữ tử đều muốn người trong lòng sủng ái mỗi mình thôi ư?"

Thẩm Mặc đột nhiên chuyển đề tài, nhìn Lê Tử Hà bằng ánh mắt sáng quắc.

Ánh mắt Lê Tử Hà chợt lóe lên, gật đầu. Mặc dù từ nhỏ Quý Ninh đã dạy nàng, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, mặc dù chuyện vành tai

mái tóc chạm nhau với Vân Tấn Ngôn đã trở thành xa xưa, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra tâm trạng lúc đó. Nàng không muốn chia sẻ hắn với bất kỳ nữ tử nào khác, nếu hắn không phải là thiên tử, có lẽ Quý Lê đã trở

thành phụ nhân đố kỵ người người khinh thường, cấm phu quân nạp thiếp...

Dù chết đi sống lại, nàng cũng không cảm thấy ý nghĩ của mình có gì sai.

Nếu nguyện chia sẻ với người khác, nàng chỉ muốn tin tưởng đó là do nữ

tử bất đắc dĩ, hoặc không đủ yêu...

Thẩm Mặc mờ mịt gật đầu, đột nhiên cười khẽ: "Thảo nào cha ta chỉ có mình mẹ ta là thê tử."

Lòng Lê Tử Hà chùng xuống. Năm đó Bình Tây vương và Bình Tây vương phi quen

biết yêu thương nhau ở chiến trường. Hai người đều quản lý Tây Nam, tình cảm sâu nặng, trở thành giai thoại của Vân Quốc, gần như không ai không biết đến. Cho nên, bây giờ nàng còn nhớ rõ, lúc ấy Bình Tây vương bị ám sát, ngay sau đó là tin Bình Tây vương phi uất ức mà chết...

"Xin..."

"Không liên quan gì đến nàng!" Thẩm Mặc cầm tay Lê Tử Hà, ánh mắt hơi lóe lên. Nhưng khi ngước mắt lên lần nữa, con ngươi đã trở nên trong suốt: "Nàng định bao giờ đưa Quý Nhất ra ngoài?"

"Càng sớm càng tốt." Lê Tử Hà trả lời không hề do dự.

"Được, ta sẽ sắp xếp chuyện này."

Lê Tử Hà cảm kích gật đầu, không tự chủ được nghĩ đến Diêu nhi, hỏi: "Đào Yểu điện có người của Vân Tấn Ngôn không?"

"Nàng muốn đến Đào Yểu điện?"

"Ừ."

Thẩm Mặc rũ mắt: "Bây giờ Đào Yểu điện đã gần như lãnh cung rồi, tất nhiên

không có ai trông chừng. Nếu nàng


Old school Easter eggs.