
đẫm máu trong nhóm binh
mã cuối cùng, toàn thân là vết đao hay trúng tên đã không phân rõ, giống như được tắm qua máu tươi, đỏ thẫm từ trên xuống dưới, duy chỉ có đôi
mắt là vẻ trấn định trong suốt, nhìn chằm chằm xe ngựa phía trước, thở
hổn hển tập tễnh đi theo được mấy bước, cuối cùng không chịu nổi nữa ngã nhào trên đống tuyết, tuyết trắng nhuộm thành mảng đỏ.
Chỉ một
thoáng vạn vật đều chìm vào yên tĩnh, áo choàng của nam tử kia lại động
đậy, cử động một hồi, một thân thể nhỏ bé chui ra từ bên trong, trên
người dính nhìu vệt máu máu, luống cuống quỳ ở một bên, lắc lắc tay cánh tay của người kia nhưng không thấy phản ứng, má trái mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, tiếp tục lắc lắc cánh tay của người nọ, vẫn không
thấy phản ứng, trong nháy mắt hai con ngươi ngập nước, đôi môi run lên,
muốn nói chuyện nhưng một chữ cũng không nói ra được, chỉ dựa theo khẩu
hình gọi, "Thúc thúc.... Thẩm thúc thúc...."
Từng khóm hoa Túc Dung đỏ thắm tựa như biển hoa, phất phơ lay động trong gió như đang gật đầu mỉm cười với Lê Tử Hà. Chóp mũi ngửi thấy hương hoa
thơm ngát, thoang thoảng đâu đó còn có mùi thảo dược ấm áp, quen thuộc,
hơi thở an bình quanh quẩn xung quanh. Nàng nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy thanh tịnh, đầu ngón tay lạnh lẽo thô ráp bị quấn lấy khiến đáy
lòng nàng bất chợt gợn sóng rồi dần dần lan rộng ra. Nàng nghiêng người
muốn dựa vào chút ấm áp ấy, nhưng không thấy đâu nữa. Quay đầu nhìn sang lại mới thấy Thẩm Mặc đang đứng đối diện mỉm cười, trong mắt ngập tràn
hình bóng của nàng. Trái tim nàng như được an ủi phần nào, cầm tay hắn
nhưng dường như chỉ bắt được hư vô. Lê Tử Hà kinh hoàng nắm lần nữa,
nhưng không tài nào bắt được. Nàng nức nở nói: "Thẩm Mặc, thật ra thì ta là Quý Lê…..Chàng, còn có thể yêu ta sao?"
Thẩm Mặc vẫn mỉm cười với nàng giống như ánh mặt trời, nụ cười sáng ngời, lưu luyến dịu dàng. Hắn nắm tay Lê Tử Hà, giọng nói như hư không, dường như truyền đến từ
thời xa xưa, mơ hồ không rõ: "Tử Hà, nàng biết không, ta không quan tâm
nàng là ai, không quan tâm nàng yêu ai hận ai, ta chỉ muốn vĩnh viễn nắm tay nàng thế này...."
Thẩm Mặc dừng lại, ánh mắt chợt lóe lên,
kéo Lê Tử Hà vào trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Cho dù bị
người đời khinh bỉ, cho dù không có mặt mũi nào đi qua Hoàng Tuyền, ta
cũng muốn cho người đời biết ta yêu nàng, người ta yêu chỉ có nàng."
Vành mắt Lê Tử Hà đỏ ửng, nở nụ cười yếu ớt. Hoa Túc Dung đỏ như lửa, cánh
hoa tung bay luồn vào tóc. Nàng tựa vào đầu vai Thẩm Mặc, muốn trả lời,
lại phát hiện mình không thốt nên lời.
Thân thể đang ôm lấy nàng
bỗng run lên, cánh hoa vờn quanh mái tóc bỗng hóa thành máu tươi nhỏ
xuống đất. Lê Tử Hà vội chống người lên, lại thấy Thẩm Mặc vẫn cười với
mình, cười đến ảm đạm. Toàn thân chàng đỏ rực một màu hoa nhiễm máu, ồ
ạt chảy ra mãi không ngừng. Lê Tử Hà hốt hoảng kéo lấy ống tay áo của
Thẩm Mặc, nhưng lại cầm phải khoảng không. Nàng muốn gọi hắn, nhưng dù
có dùng hết sức cũng không phát ra được tiếng nào. Đôi mắt nàng đẫm lệ
nhìn thân thể hắn dưới ánh trăng dần trở nên trong suốt, theo cơn gió
thổi qua bay đi như lá rụng. Biển hoa đỏ rực rỡ trước mắt bỗng biến
thành màu trắng, một màu trắng chết chóc.
Lê Tử Hà hốt hoảng,
trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, liều mạng đuổi theo. Dưới chân là
khoảng không, nàng "A" một tiếng sợ hãi, cuối cùng cũng phát ra được âm thanh.
Hai mắt đau như bị đâm, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, Lê
Tử Hà kinh hãi gần như rơi từ trên giường xuống. Thân thể vừa mới cử
động, da thịt trên lưng đã đau như bị xé rách. Có người nâng nàng, Lê Tử Hà lại giống như là bị bỏng, không để ý đau đớn trên lưng, đột nhiên
tránh ra, quay đầu lại phòng bị nhìn người vừa mới dìu nàng.
Cung nữ sau lưng e sợ chọc giận Lê Tử Hà, sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ
xuống đất, kinh hoảng nói: "Nô tỳ Bích Uyển tham kiến nương nương, nương nương thiên tuế. Nô tỳ sợ nương nương động vết thương, nô tỳ biết sai,
xin nương nương trách phạt."
Nghe được giọng nữ trong trẻo, Lê Tử Hà thở ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt, điều chỉnh lại cảm xúc hoảng hốt
vì cơn ác mộng, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng đâu?"
Bích Uyển quỳ trên đất, run rẩy nói: "Hoàng thượng.... Hoàng thượng.... Nô tỳ không biết."
"Ta muốn gặp hắn."
"Nương nương." Giọng điệu Bích Uyển không ổn, kinh hoảng nói: "Nương nương,
Hoàng thượng nói hôm nay nhất định người sẽ đến thăm nương nương, xin
nương nương nghỉ ngơi."
Chân mày Lê Tử Hà nhíu lại, hơi mở mắt
nhìn lướt qua áo trong mặc trên người. Đây đã không phải là bộ đồ nàng
mặc lúc trước. Nàng khẽ nở nụ cười, tùy ý hỏi: "Đồ trên người ta đâu?"
"Bẩm nương nương, Hoàng thượng nói.... Nói trên người nương nương không nên
mang quá nhiều độc vật, sai nô tỳ hủy những thứ đó đi...."
Vốn
vết thương trên người Lê Tử Hà chưa được điều trị tốt, lại nằm trên đất
lạnh lẽo cả đêm, mất máu quá nhiều, khuôn mặt đã tái nhợt đến mức không
còn chút huyết sắc. Nàng không nhớ mình trở về cung như thế nào, có lẽ
nếu không có giấc mộng kia, nàng sẽ ngủ vĩnh viễn....
"Ta trở về cung