Duck hunt
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326504

Bình chọn: 10.00/10/650 lượt.

.



Du Nhiên không tới sân bay, vì sự ngăn cản của Khuất

Vân, càng bởi vì, cô đã có quyết định của chính mình.

Trong một giây khi Khuất Vân buông cô ra, một giây khi

kim đồng hồ chỉ đến số mười một, một giây khi cô biết cho dù chạy cũng không

lên được máy bay, một góc nhỏ trong đáy lòng Du Nhiên nhẹ thở phào một hơi.

Giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống đất, âm thanh vang

lên len lỏi vào từng ngóc ngách.

Thì ra, đây mới chính là quyết định cuối cùng của cô,

chỉ là, cô vẫn không muốn thừa nhận.

Nhỡ một chuyến bay thì có là gì, đuổi theo, cho dù tới

chân trời góc bể cũng có thể đuổi theo.

Nhưng, Du Nhiên nghĩ, cô không có tư cách, cô không

thể tiếp tục lừa dối Tiểu Tân, tiếp tục lừa dối chính mình.

Cô không yêu Tiểu Tân, không thể yêu cậu ta giống cách

mà cậu ta muốn, điều cô có thể làm chính là buông tay, để cậu ta đi.

Đã qua, thời gian không thể quay ngược lại, quãng thời

gian vui vẻ ngắn ngủi cùng Tiểu Tân chỉ có thể là hồi ức.

Nhưng đây là phương pháp giải quyết duy nhất.

Có rất nhiều chuyện, tuy kết quả là đau khổ, nhưng bản

thân vẫn phải làm.

Vết thương trên vai Khuất Vân, máu đã đọng lại, anh buông

cô ra, Du Nhiên đã có thể ngồi thẳng lên.

Nhưng Khuất Vân vẫn nắm tay Du Nhiên, nắm thật chặt,

không chút buông lỏng.

Lúc này, Du Nhiên không phản kháng, cô chỉ lẳng lặng

nói: “Khuất Vân, anh luôn đúng, tôi không nên nhiều lần uống rượu với Tiểu Tân,

tôi không nên kéo cậu ấy vào giữa chúng ta, tôi không nên đồng ý hẹn hò với cậu

ấy.”

Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời càng thêm chói chang,

hơi lạnh tràn ngập trong xe, cái nóng của thế giới bên ngoài nhìn giả tạo như

những bức ảnh trên tạp chí.

Khuất Vân chậm rãi nói: “Điều không nên nhất là, tôi

đã để em đi.”

“Đúng, rất nhiều, rất nhiều chuyện không nên, chúng ta

đều là những kẻ có tội, không có ai là trong sáng.” Du Nhiên lẩm bẩm.

“Thế nhưng mặc kệ đúng hay sai, có tội hay không có tội,

tôi chỉ hiểu rõ một việc…” Ánh mắt Khuất Vân vừa trong như nước vừa nóng như

ánh mặt trời gay gắt: “Du Nhiên, đối với em, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”

Du Nhiên đón nhận ánh mắt của anh, một lúc lâu sau,

bỗng nhếch khóe miệng: “Trước đây, khi nhìn thấy chuyện của người khác, luôn

trách người con gái này không chịu buông tay, luôn cho rằng nếu là mình sẽ

không làm như vậy, luôn cho rằng, mình là một người dứt khoát nhất, yêu là yêu,

không yêu thì buông tay. Nhưng tôi đã quên… Tình cảm, vốn là một chuyện thường

hay dây dưa đến mức xấu xa, đến mức không thể chịu nổi. Bất kể miệng nói thoải

mái đến cỡ nào, trong lòng vẫn bị ràng buộc. Đến bây giờ, tôi đã không còn nhìn

rõ chính trái tim mình nữa.”

Khuất Vân mở miệng: “Du Nhiên, cho tôi một cơ hội…”

Du Nhiên ngắt lời: “Không, Khuất Vân, là anh phải cho

tôi, cho tôi chút thời gian.”

“Tôi rất ngốc, tôi cần rất nhiều thời gian để nghĩ về

một vấn đề.” Du Nhiên quay đầu, nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng trên

cửa kính thủy tinh, vẫn có cái bóng của Khuất Vân, mờ nhạt, lại vẫn tồn tại:

“Tiểu Tân nói, trong lòng tôi còn có anh, nhưng tôi không tin. Nếu vẫn còn, vì

sao chúng ta phải dằn vặt nhau lâu như vậy? Tôi cần thời gian, bình tĩnh lại,

bình tĩnh suy nghĩ.”

“Khuất Vân, anh nhất định phải cho tôi.” Du Nhiên nói:

“Anh nhất định phải cho tôi.”

Khuất Vân vươn ngón tay, chạm vào chóp mũi Du Nhiên,

hơi lạnh.

“Tôi cho em.” Anh nói.

Cứ như thế, Du Nhiên về tới bến cảng tránh gió thoải

mái kia của mình.

Rất nhiều lần, Du Nhiên từng muốn gọi điện cho Tiểu

Tân, nhưng đến cuối cùng đều bỏ cuộc.

Cô đã không còn bất cứ lập trường nào để tìm cậu ta.

Cuối cùng, Tiểu Tân chủ động gửi tới một tin nhắn.

“Du Nhiên, chúc chúng ta cuối cùng đều có thể tìm được

điều mình muốn.”

Đây là lần liên lạc cuối cùng, Du Nhiên biết, giống

như lần đó Tiểu Tân đã nói, từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ

nào nữa.

Đều không phải người phóng khoáng, đều không làm được

chuyện phóng khoáng kiểu như chia tay rồi vẫn là bạn bè.

Du Nhiên vĩnh viễn không biết, cảnh tượng Tiểu Tân chờ

đợi ở sân bay, vĩnh viễn không biết.

Lỗi của cô, cô bằng lòng bị phạt.

Chỉ là, đối với đối phương mà nói, dù làm thế nào cũng

là không có tác dụng.

Mỗi lần vấp ngã, phương pháp chống cự lại tinh thần sa

sút của Du Nhiên chính là ngủ.

Mùa hè nóng bức, nằm trong phòng điều hòa, Du Nhiên

ngủ như bách độc bất xâm, ngũ cốc được mùa, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.

Ngủ rồi lại ngủ, có người dùng ngón tay sờ nhẹ lên

trán cô.

Du Nhiên mở hé mắt, nhìn thấy người đang ngồi bên

giường là mẹ của cô.

Nhắm mắt lại lần nữa, dùng giọng nói mơ màng nói: “Mẹ,

lưng con ngứa.”

Sau khi nói xong, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại xoa

lên lưng cô, gãi ngứa cho cô.

Thật thoải mái, Du Nhiên mơ mơ màng màng, vừa trả lời

câu hỏi vừa mẹ vừa bước về phía giấc mơ đẹp.

“Gần đây thế nào?”

“Không tệ.”

“Kỳ thi thế nào?”

“Bình thường.”

“Chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đến đâu rồi?”

“Cũng đại khái.”

Ngừng một lát, Bạch Linh bỗng nhiên nói: “Du Nhiên, mẹ

xin lỗi.”

Những lời này khiến Du Nhiên đang buồn ngủ phải t