
Cổ
Thừa Viễn thầm điều tra cô, cô nhất định không lấy làm lạ.
“Chơi đủ rồi, trở về đi thôi.” Cổ Thừa Viễn nói.
Du Nhiên nhếch vai, dùng đầu vai mịn màng lau đi mồ
hôi vừa chảy xuống thái dương: “Cổ Thừa Viễn, tôi không phải con chó nhà anh
thả ra tản bộ, mời anh đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện với tôi.”
Cổ Thừa Viễn đi tới trước mặt cô, đứng lại, anh ta rất
cao, giúp Du Nhiên che đi toàn bộ ánh mặt trời chói mắt: “Lời anh nói, chưa
từng thay đổi – anh có thể buông tha cho thù hận, buông tha cho cả nhà em, chỉ
cần em bằng lòng ở lại bên cạnh anh.”
Vừa dứt lời, Du Nhiên lập tức cảm giác ánh mặt trời ào
ào chảy thành dòng, thế giới xoay tròn, chỉ trong một giây, cô đã dựa vào cửa
xe, những quyển sách trên tay “bịch bịch” rơi lả tả trên mặt đất.
Lưng Du Nhiên dính sát vào cửa xe, tấm sắt hấp thu cái
nóng mặt trời, đốt cháy cơ thể.
Cổ Thừa Viễn đè lên vai Du Nhiên, giọng nói âm trầm,
từng lời nói sắc lạnh lướt qua làn da Du Nhiên: “Chúng ta không có quan hệ huyết
thống, chúng ta ở bên nhau, không kẻ nào có tư cách ngăn cản.”
“Anh nói không sai.” Du Nhiên nói: “Chúng ta không có
quan hệ huyết thống, nói cách khác, quan hệ tôi từng cho là duy nhất giữa chúng
ta đã không còn. Từ một giây sau khi tôi biết sự thật này, Cổ Thừa Viễn, tôi và
anh, đã hoàn toàn thành người xa lạ rồi.”
“Đừng ép anh tổn thương em.” Cổ Thừa Viễn bỗng tăng
sức lực trên tay, lưng Du Nhiên ngày càng ép chặt vào cửa xe, làn da cô giống
như sắp bốc cháy.
“Cổ Thừa Viễn, anh sẽ cô độc cả đời, không ai yêu anh,
không ai làm bạn với anh.” Có lẽ ánh mặt trời quá chói mắt, có lẽ cái nóng sau
lưng quá đau đớn, Du Nhiên buông ra một lời nguyền rủa như vậy.
Đôi mắt Cổ Thừa Viễn, trong một giây này, biến thành
hang động sâu thẳm không đáy, bất kể ném vào cái gì đều không thể tạo ra một
tiếng vang, yên tĩnh đến mức làm người ta hoảng sợ.
Sau đó, anh ta buông cô ra.
Du Nhiên nhặt sách trên mặt đất lên, không thèm liếc
anh ta lấy một cái, chạy đi.
Khi về đến nhà, nhớ lại những lời uy hiếp của Cổ Thừa
Viễn, Du Nhiên thấp thỏm trong lòng, rất sợ anh ta sẽ làm chuyện gì đó với bố
mẹ mình.
Nhưng liên tục vài ngày không có gì khác thường, Du
Nhiên dần yên lòng.
Những việc ngoài ý muốn luôn xảy ra vào lúc không ngờ
nhất. Hôm nay, bố mẹ cô đi họp lớp, Du Nhiên lấy bài tập ra, đang định ôn tập
cả ngày thì đồn công an gọi điện tới khiến trái tim cô rơi xuống đáy vực.
Gần đây bố mẹ cô mua trả góp một chiếc xe gia đình
nhỏ, còn chưa lái được mấy lần, hôm nay đã bị người ta cố ý đâm từ phía sau,
hai người đều bị thương.
Ngay cả áo ngủ cũng chưa kịp thay, Du Nhiên lập tức
chạy xuống dưới lầu, bắt xe tới bệnh viện.
Ra khỏi thang máy, trên con đường dẫn vào tiểu khu, Du
Nhiên nhìn thấy một người đang đi về phía mình.
Cổ Thừa Viễn.
Trong chớp mắt, Du Nhiên hiểu ra tất cả.
Anh ta, cũng không tha cho bố mẹ cô.
Dưới ánh mặt trời cực nóng, trong đôi mắt Du Nhiên lại
là một thế giới băng lạnh.
“Bố mẹ em nằm viện, anh tới đón em.” Anh ta nói.
Du Nhiên không nói gì, chỉ lướt qua anh ta, đi về phía
bể bơi ở trung tâm tiểu khu.
Giữa trưa hè gay gắt, trong bể bơi không có ai, chỉ có
những gợn sóng lăn tăn.
“Có nghe anh nói gì không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
Du Nhiên dừng lại bên cạnh bể, đưa lưng về phía Cổ
Thừa Viễn.
“Sao vậy, lẽ nào em không muốn đi thăm bọn họ?” Cổ
Thừa Viễn hỏi.
“Lúc này, việc tôi muốn làm nhất…” Lời nói của Du
Nhiên bình thản như nước trong bể bơi: “Chính là khiến anh vĩnh viễn biến mất
trong cuộc sống của chúng tôi.”
Nói xong, Du Nhiên bỗng xoay người, dùng hết toàn bộ
sức lực, đẩy Cổ Thừa Viễn xuống.
Đoạn ký ức này, đối với Du Nhiên mà nói, là không rõ
ràng, cô chỉ nhớ ngày hôm đó ánh mắt trời vàng óng, nóng rực, chỉ nhớ trên mặt
nước nở ra vô số đóa hoa, chỉ nhớ thân thể Cổ Thừa Viễn chậm rãi chìm xuống.
Anh ta không giãy dụa, thậm chí còn không phát ra một
tiếng động, chỉ để mặc nước trong bể ngập qua đỉnh đầu mình.
Giống như một vật thể không có sự sống.
Mặt nước rất nhanh đã lấy lại sự tĩnh lặng vừa rồi,
giống như chưa có gì xảy ra, ánh mặt trời lại phản chiếu lấp lánh trên mặt
nước.
Cứ như thế, chưa được bao lâu, Du Nhiên bỗng tỉnh lại
từ trong tức giận, nhìn những sợi tóc của Cổ Thừa Viễn bồng bềnh trong nước,
giật mình ý thức được mình đã làm cái gì.
Cô vừa kêu cứu, vừa nhảy vào trong nước, liều mạng kéo
Cổ Thừa Viễn lên bờ.
Gương mặt Cổ Thừa Viễn yên tĩnh, tái nhợt như tờ giấy
trắng.
Có người giúp Cổ Thừa Viễn cấp cứu rồi đưa đến bệnh
viện.
Khi cứu Cổ Thừa Viễn lên bờ, xuyên qua lớp vải ướt đẫm
trên người anh ta, Du Nhiên mơ hồ nhìn thấy những vết thương.
Đã từ lâu, nhưng những vết sẹo dữ tợn vẫn khiến người
ta rùng mình.
Từng vết, chồng lên nhau.
Cô bắt đầu hối hận mình đã quá kích động.
Nhưng giống như để tăng nỗi hối hận của cô, trong lúc
này, điện thoại của cảnh sát gọi tới, nói cho Du Nhiên biết, người cố ý đụng
vào bố mẹ cô là một nhân viên trẻ ở công ty bố cô, vì biển thủ công quỹ bị Lý
Minh Vũ tố giác nên ghi hận trong lòng mới làm chuyện như vậy.