
của chúng ta?” Giọng nói của Khuất Vân có chút trầm thấp kỳ lạ.
Du Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ đây chính là sự
trả thù của Đường Ung Tử.
“Những lời dưới đây của tôi đều là sự thật: hiện giờ
anh ta đang hôn mê, về chuyện này, tôi phải chịu toàn bộ trách nhiệm, vì vậy,
tôi phải chăm sóc anh ta, đó cũng là chuyện đương nhiên, không có gì không
thích hợp.” Du Nhiên nói.
“Vậy tôi tới giúp em.” Khuất Vân đưa ra ý kiến.
“Không thể.” Du Nhiên kiên quyết từ chối.
Nếu bây giờ nhìn thấy Khuất Vân, nhất định những suy
nghĩ về của mối quan hệ trong thời gian tới giữa hai người sẽ bị xáo trộn.
Hiện giờ, điều Du Nhiên cần nhất không phải giúp đỡ mà
là yên tĩnh.
“Vì sao?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên đang định trả lời lại thấy bác sĩ và y tá vội
vàng đi vào phòng bệnh của Cổ Thừa Viễn.
Lẽ nào xảy ra chuyện gì không hay?
Du Nhiên căng thẳng trong lòng, hoảng loạn quay lại
nói với cái điện thoại: “Khuất Vân, hiện giờ tôi phải chạy đi nhìn anh ta, có
thời gian lại nói chi tiết với anh. Nhưng hứa với tôi, tuyệt đối không được đến
đây, biết chưa?”
Nói xong, không đợi Khuất Vân trả lời, cô trực tiếp ngắt
máy, chạy vào phòng bệnh, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ.
Nếu Cổ Thừa Viễn có chuyện gì không may, vậy cô sẽ là
người đầu tiên không thể yên lòng.
Một giây mở cửa phòng bệnh ra, Du Nhiên ngẩn người –
không phải Cổ Thừa Viễn xảy ra chuyện, mà là đã tỉnh.
Anh ngồi trên giường, đang được bác sĩ kiểm tra.
Lúc này, thần kinh căng thẳng của Du Nhiên từ khi anh
ta xảy ra chuyện tới nay mới buông xuống, Du Nhiên giống như người leo núi liên
tục ba ngày ba đêm, ngồi “phịch” xuống sô pha đối diện giường bệnh, nhắm mắt
lại, khôi phục sức lực đã mất.
Cổ Thừa Viễn vẫn nhìn cô, Du Nhiên biết, nhưng cô tạm
thời không còn sức đâu để trốn tránh ánh mắt của anh ta nữa.
Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ xác nhận Cổ Thừa
Viễn không còn trở ngại nào, nhưng còn phải nằm viện vài ngày để quan sát.
Trước khi rời đi, bác sĩ còn cười nói: “Cuối cùng cậu
cũng không có việc gì, cậu xem, bạn gái cậu chăm sóc cậu mệt lắm rồi kìa.”
Du Nhiên che mặt cắn răng: bác sĩ bây giờ, không
chuyên tâm mà cứu người đi, còn học đòi bát quái nữa.
Quả nhiên, khi bác sĩ y tá đã đi hết, Cổ Thừa Viễn mỉm
cười nhìn về phía Du Nhiên, ý tứ sâu xa nói một câu: “Bạn gái à?”
“Đó là bọn họ nhàn rỗi tự tưởng tượng ra.” Du Nhiên
giải thích.
“Hoặc là, kẻ trong cuộc u mê thì sao?” Cổ Thừa Viễn
thản nhiên nói.
Du Nhiên không nói gì, lời này quả thật có trình độ,
suýt chút nữa cô đã không phản ứng lại được.
Du Nhiên thật lòng xin lỗi: “Chuyện lần này quả thật
là tôi không đúng, bởi vì trước đây anh từng tới tìm tôi, đúng lúc này bố mẹ
tôi lại bị người ta cố ý đụng xe bị thương, tôi tưởng anh làm, trong lúc kích
động mới gây ra chuyện này.”
Tóc Cổ Thừa Viễn đã vài ngày không cắt, dài hơn một
chút, che khuất một nửa gương mặt: “Du Nhiên, em biết không? Khi ở trong nước
anh mới hiểu ra rằng thì ra em hận anh như thế.”
Du Nhiên gục đầu xuống, không biết phải trả lời thế
nào, trái tim giống như bị siết chặt, không phải đau, mà là khó chịu.
“Khi đó, anh đã nghĩ, nếu anh chết đi, có phải em sẽ
vui lòng hay không, nếu anh chết đi, có phải em sẽ tha thứ cho những lỗi lầm
của anh hay không, nếu anh chết đi, có phải sẽ vĩnh viễn ở lại một vị trí trong
lòng em hay không.” Đôi môi với đường cong hoàn mỹ của Cổ Thừa Viễn nhếch lên
thành một nụ cười mỉm, một nửa dưới gương mặt rất rõ ràng dưới ánh sáng, nhưng
nửa trên lại tối tăm mờ mịt: “Vì vậy, anh cứ để mình chìm xuống.”
“Tôi không có ý muốn anh chết!” Du Nhiên siết chặt nắm
tay.
“Là nên chết, từ lâu, nên chết.” Cổ Thừa Viễn khẽ ngửa
đầu ra sau, lộ ra gương mặt cương nghị, tuấn tú: “Căn bản, anh chưa từng được
chào đón. Mẹ ruột của anh, vì tiền mới sinh ra anh, bố anh, vì mục đích nối dõi
tông đường mới thừa nhận anh, mẹ nuôi, người duy nhất thích anh, thương yêu anh
từ nhỏ, lại rời khỏi anh trong khi anh cần bà nhất. Rất nhiều lần, anh đã nghĩ,
hoàn toàn không có ai chào đón anh, vì sao anh lại tới thế giới này? Rất nhiều
lần, khi bị bố đánh đến mức hấp hối, anh đều đã nghĩ, cứ thế chết đi thôi, như
vậy, đối với mọi người đều là một sự giải thoát, nhưng kỳ quái là, lần nào vẫn
còn một hơi thở cuối cùng, kéo dài hơi tàn, tiếp tục mục nát.”
“Đừng nghĩ như vậy, anh nên quý trọng chính mình hiện
tại, sống cho tốt mới đúng.” Du Nhiên an ủi.
“Hiện giờ, điều anh muốn nhất, chỉ là một người.” Cổ
Thừa Viễn nhìn về phía Du Nhiên, đôi môi tái nhợt chậm rãi mở ra: “Thế nhưng,
cô ấy hận anh, hận không thể khiến anh biến mất khỏi thế giới này.”
“Anh trai.” Du Nhiên dời tầm mắt: “Nếu anh bằng lòng,
em, và bố mẹ, đều rất vui mừng được đón nhận anh, anh có thể coi mình là người
nhà thật sự của em và bố mẹ.”
“Du Nhiên, em biết điều anh muốn là gì.” Cổ Thừa Viễn
chậm rãi nói: “Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, làm vợ anh, không phải chỉ
là em gái.”
Du Nhiên lắc đầu, chỉ lắc đầu.
“Em còn hận anh, phải không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Không, không phải nguyên nhân này.” Du Nhiên tiếp