
ta, giống như những sợi dây ký ức.
“Anh hận ông ta, trước đây, mỗi một buổi tối, anh đều
nguyền rủa ông ta mau chết đi, cũng phải là cái chết thảm hại, đau đớn nhất thế
này. Bây giờ, ông ta sẽ chết, anh nên vui vẻ, đúng vậy, anh nên vui vẻ…”
Thế nhưng giọng nói của anh ta thật lặng lẽ, hoàn toàn
không có cảm xúc nào như anh ta nói.
Tuy đã nói sẽ hiểu cho bất cứ quyết định nào của Cổ
Thừa Viễn, nhưng ông bác này mỗi ngày đều gọi điện báo cho anh ta biết bệnh
tình của Cổ Chí.
Mỗi ngày một nặng.
Cổ Thừa Viễn không nói một câu, nhưng Du Nhiên nhìn ra
được, thời gian thất thần của anh ta tăng lên nhiều.
Mỗi lần bước vào cửa, cô đều nhìn thấy anh ta đang
ngồi trước cửa sổ, nhìn ra một nơi nào đó bên ngoài, phải thật lâu sau mới phát
hiện ra cô đã đến.
Cuối cùng có một ngày, sau khi nhận được cuộc điện
thoại quen thuộc kia, Cổ Thừa Viễn còn trầm lặng hơn lúc trước.
Cổ Chí đã tới thời khắc nguy hiểm nhất.
“Anh có thể cùng em đi thăm ông ta không?” Du Nhiên
hỏi.
Cô nhìn được sự do dự trong mắt Cổ Thừa Viễn, cô giúp
anh ta hỏi ra những lời này.
Cổ Thừa Viễn nhận sự quan tâm này của cô, hai người
cùng nhau tới bệnh viện Cổ Chí đang nằm.
Đây là lần đầu tiên Du Nhiên gặp Cổ Chí, từ những
đường nét trên gương mặt, ông ta và Cổ Thừa Viễn rất giống nhau, khi còn trẻ có
lẽ cũng rất tuấn tú, lãng tử.
Nhưng vì uống quá nhiều rượu và lúc này đang bệnh nặng
nên ông ta nằm trên giường, gầy như bộ xương khô, sắc mặt u ám, toàn thân cắm
đầy ống truyền dịch, phải rất chăm chú mới nhìn ra được dấu hiệu ông ta còn
sống.
Bất luận ông ta đã làm chuyện gì, lúc này, ông ta chỉ
là một bệnh nhân ngay cả thở cũng khó khăn.
Giống như có một cảm giác nào đó, Cổ Chí đã hôn mê một
đêm bỗng nhiên giật giật mí mắt.
Đôi mắt ông ta đã trở nên đục đục, nhưng trong một
giây nhìn thấy Cổ Thừa Viễn, chúng vẫn phát sáng.
Cổ Chí vươn bàn tay cắm đầy kim truyền dịch về phía Cổ
Thừa Viễn, miệng thì thào gọi tên anh ta: “Thừa Viễn… Con trai…”
Du Nhiên nghe được tiếng khớp xương “cạch cạch” vang
lên, phát ra từ trên người Cổ Thừa Viễn – nắm tay anh ta đang siết chặt, lưng
anh ta cứng nhắc, thân thể anh ta khẽ run run.
Cử động kia khiến xương cốt toàn thân anh ta rung
động.
Giống như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tiếp nhận,
Cổ Thừa Viễn xoay người, lảo đảo xông ra ngoài.
Du Nhiên định đuổi theo, nhưng Cổ Chí bỗng xuất hiện
dấu hiệu khó thở, cô đành phải tạm thời bỏ qua Cổ Thừa Viễn, quay đầu gọi bác
sĩ tới.
Trải qua một phen cấp cứu, Cổ Chí tạm thời không còn
gì đáng ngại.
Bác sĩ nói cho Du Nhiên biết, tình huống của Cổ Chí đã
vô cùng nguy hiểm, nếu không tìm được gan, tiến hành ghép gan sớm nhất, nhất
định ông ta không qua nổi.
Từ đáy lòng, Du Nhiên có một cám giác sợ hãi và bài
xích đối với Cổ Chí, không muốn ở cùng với ông ta trong một căn phòng, đang lúc
cô muốn ra ngoài tìm Cổ Thừa Viễn thì Cổ Chí gọi cô lại.
“Cô, chính là đứa bé kia đúng không, con gái của Bạch
Linh và Lý Minh Vũ.”
Giọng nói của Cổ Chí rất suy yếu, Du Nhiên đành phải
tới gần, tựa bên giường bệnh.
Cổ Chí khẽ nhếch đôi mắt lên đánh giá cô, môt lúc sau
mới nói: “Gương mặt của cô rất giống Bạch Linh.”
Du Nhiên không biết đáp lại thế nào đành chọn lắng
nghe.
“Tôi rất yêu mẹ cô, đáng tiếc, trái tim cô ấy chưa bao
giờ ở lại bên tôi.” Đôi mắt vẩn đục của Cổ Chí tràn đầy hồi ức: “Lần đầu tiên
tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy mặc một chiếc váy liền, da trắng như tuyết, rất
thanh thoát, lúc đó tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải lấy cô gái này.”
“Tôi được như mong muốn, nhưng sau khi gả cho tôi, cô
ấy dường như không vui, rất ít cười, nhiều khi, thậm chí cô ấy còn sợ tôi.”
“Kết hôn mấy năm, chúng tôi vẫn không có con, sau khi
Bạch Linh đi bệnh viện kiểm tra, lấy ra giấy chứng minh mình không thể có con,
bố mẹ tôi lúc đó yêu cầu chúng tôi ly hôn, nhưng tôi không chịu, tôi nghĩ, ai
cũng có thể giúp tôi sinh con, nhưng Bạch Linh thì chỉ có một.”
“Tôi dùng một số tiền lớn tìm một người phụ nữ, sinh
ra Thừa Viễn, còn Bạch Linh cũng coi thằng bé như con ruột, tôi cho rằng, mọi
chuyện đã được giải quyết.”
“Thế nhưng sau đó, Bạch Linh gặp bố cô, cô ấy hạ quyết
tâm, dùng trăm phương nghìn kế ly hôn với tôi.”
“Tôi không cách nào thừa nhận sự phản bội như vậy, tôi
không chấp nhận được chuyện vì không yêu tôi nên cô ấy mới rời khỏi tôi. Vì
vậy, tôi trút tất cả tội lỗi lên người Thừa Viễn. Tôi cho rằng, vì thằng bé nên
Bạch Linh mới nhớ tới chuyện tôi không chung thủy với cô ấy, mới nghĩ tới
chuyện rời khỏi tôi.”
“Tôi vốn rất nghiêm khắc với Thừa Viễn, sau khi Bạch Linh
bỏ đi, tính cách tôi càng thay đổi, gây ra rất nhiều chuyện làm tổn thương đến
Thừa Viễn… Những chuyện này, không nói gì đến một người cha, ngay cả một người
dưng cũng không thể gây ra.”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cổ Chí vô cùng đau khổ, khóe mắt
ông ta chảy xuống một giọt nước mắt.
“Tôi có lỗi với Thừa Viễn, giờ tôi bị loại bệnh này là
ông Trời trừng phạt tôi, tôi tình nguyện chấp nhận, tôi không nên hy vọng Thừa
Viễn cứu tôi, tôi không có tư cách làm vậy, cũng k