Polaroid
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326304

Bình chọn: 7.00/10/630 lượt.

nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

“Có lẽ, anh sẽ một lần nữa có bố.” Anh ta nói.

Du Nhiên nặng nề gật đầu, giống như một lời hứa hẹn.

Thời gian phẫu thuật rất dài, Du Nhiên luôn ngồi bên

ngoài chờ đợi, cho tới khi Bạch Linh đến.

“Con nên nói cho mẹ biết.” Bạch Linh nói.

“Con không muốn khiến mẹ lo lắng.” Du Nhiên giải

thích, sau đó thở dài một hơi: “Con nghĩ, lúc này, có lẽ bọn họ đã hòa thuận

rồi.”

Rồi cô kể lại đoạn đối thoại của Cổ Chí và Cổ Thừa

Viễn, tất cả đều kể lại cho mẹ.

Nghe vậy, Bạch Linh không có vẻ vui mừng, ngược lại,

trên mặt có chút lo lắng.

Một lúc lâu sau, bà giãn nếp nhăn trên trán ra, nói

đến một việc khác: “Thừa Viễn luôn rất hiếu thuận, trước đây, mỗi lần mẹ về đến

nhà đều chạy đi lấy dép cho mẹ, thấy mẹ mệt mỏi, lập tức chạy tới đấm lưng cho

mẹ, khi mẹ bị bệnh, cũng luôn hoảng hốt như thế giới sắp sập xuống vậy… Thừa

Viễn, là một đứa trẻ ngoan, lại phải chịu sự tổn thương không công bằng mà

những người lớn gây ra.”

Du Nhiên dựa đầu vào tường, hít vào mùi thuốc khử

trùng đặc trưng của bệnh viện, chậm rãi tưởng tượng Cổ Thừa Viễn khi còn bé sẽ

thế nào.

Giống như tất cả những đứa trẻ khác, đều có đôi mắt

trong sáng, thuần khiết, đều có một trái tim không chút bụi bẩn.

Thế nhưng, tất cả những tổn thương khủng khiếp đó đã

dần dần dập tắt ánh sáng trong trái tim anh ta, để lại trong nó những vết

thương xấu xí như vết roi quất.

Đang suy nghĩ, Bạch Linh đột nhiên hỏi: “Du Nhiên, đối

với Thừa Viễn, rốt cuộc con có tình cảm thế nào?”

Du Nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ, đôi má

cô nhất thời ửng đỏ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này?”

“Mẹ biết nói vậy rất kỳ lạ, thật ra, ngay từ khi hai

con còn bé, mẹ và bố con đã thương lượng có nên nói cho các con biết chuyện các

con không có quan hệ huyết thống hay không. Con biết không? Ý của bố con là hy

vọng các con có thể là một đôi thanh mai trúc mã, vô tư lớn lên bên nhau, hy

vọng các con kết hôn, hy vọng Thừa Viễn có thể vĩnh viễn chăm sóc con. Nhưng mẹ

đã khăng khăng giấu diếm, bởi vì…” Bạch Linh hạ tầm mắt: “Mẹ không thật sự hy

vọng lại có dính dáng gì tới nhà họ Cổ.”

Du Nhiên cúi đầu, nhìn đôi giày vải của mình, trên đó

có dính chút bụi.

“Nhưng mẹ không ngờ rằng, hai con vẫn…” Bạch Linh cố

gắng lựa chọn từ ngữ: “Thật ra, như vậy cũng tốt. Du Nhiên, mẹ nhìn ra được

Thừa Viễn rất thích con, nếu con cũng bằng lòng, mẹ và bố con rất vui nếu hai

con ở bên nhau.”

“Mẹ…” Du Nhiên cắn môi, lắc đầu.

“Đương nhiên, chuyện này phải xem ý của con.” Bạch

Linh nhìn về phía phòng phẫu thuật, cái đèn đỏ vẫn phát sáng: “Thế nhưng, Du

Nhiên à, nếu Thừa Viễn ở bên con, thằng bé sẽ rất vui vẻ.”

Du Nhiên không trả lời, chỉ nhìn giày của mình, trong

lòng cũng hỗn loạn, quấn quýt như đám dây giày kia.

Bởi vì thời gian phẫu thuật khá dài nên Bạch Linh về

nhà mang cơm đến cho Du Nhiên, một mình Du Nhiên ngồi trên dãy ghế bên ngoài

phòng phẫu thuật.

Thật ra, sâu trong tim, trải qua liên tiếp những

chuyện mấy ngày nay, Du Nhiên đã không còn hận Cổ Thừa Viễn như trước nữa.

Những tổn thương anh ta từng chịu khiến cô tha thứ cho

anh ta.

Thế nhưng, tha thứ là một chuyện, ở bên anh ta lại là

một chuyện khác.

Giống như Du Nhiên từng nói với chính mình, thời gian

không thể quay trở lại.

Cô đã bước qua Khuất Vân, đã bước qua Tiểu Tân, cô đã

cách nơi đó rất xa rồi.

Cô của hiện tại nên suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và

Khuất Vân.

Nghĩ vậy, Du Nhiên cúi đầu nhìn danh bạ trong di động

của mình, ở đó có một dãy số, không có tên, chỉ có số.

Đó là số của Khuất Vân.

Giống như rất xa lạ, nhưng Du Nhiên lại khắc ghi nó

trong đầu.

Không có gì phải cố gắng, chỉ mỗi ngày đều nhìn vài

lần, lâu dần, nó cứ hiện lên trước mắt.

Giống như chủ nhân của nó, Du Nhiên muốn quên, nhưng

cô phát hiện ra, rất nhiều thứ đã chôn sâu vào tim, cho dù có dùng một con dao

sắc bén nhất cũng không cắt bỏ được.

Đã rất nhiều lần, cô từng chữ, từng chữ nói với Khuất

Vân, nói mình không còn yêu anh, nói mình sẽ sống một cuộc sống mới, nói mình

sẽ không quay đầu lại.

Nhưng những lời này, dưới sự tiến công của anh, đã

chậm rãi dao động.

Nghe xong câu chuyện của ba đương sự năm đó, cuối cùng

Du Nhiên đã hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vốn nghĩ rằng vì Đường Ung Tử Khuất

Vân mới chọn cách trả thù, nhưng giờ nhìn lại xem ra cũng không phải như vậy.

Tuy Du Nhiên đã chịu tổn thương, nhưng có một số loại

động cơ vẫn khiến người ta dễ tiếp thu hơn.

Trong khoảng thời gian này, Khuất Vân cũng làm rất

nhiều chuyện mà Du Nhiên từng cho rằng cả đời này anh cũng không thể làm.

Anh vì cô mà bị thương, anh vì cô mà quỳ một gối, anh

vì cô mà không để ý đến chuyện loét dạ dày, giúp cô chắn rượu.

Khuất Vân là một người lạnh lùng, không hay để lộ cảm

xúc, để anh làm được những việc như vậy, Du Nhiên cho rằng, trong lòng anh, ít

nhất cô cũng quan trọng.

Mấy ngày trước, Du Nhiên đã kể lại tất cả những chuyện

này cho gái Diệp.

Lúc đó, gái Diệp cảm động đến mức nước mắt nước mũi

đầm đìa, khóc chán lại mắng Du Nhiên cố chấp, suy nghĩ lung tung, khuyên cô mau